Từ lúc Từ Vũ có dấu hiệu nảy mầm thì ngoài phòng nàng đã bị đám người vây quanh, chờ nàng đi ra bọn họ kích động hét lớn:
- Chúc mừng Từ sư tỷ nảy mầm! Chúc mừng Từ sư tỷ!
- Sư tỷ, mới rồi cái mặt không ai bì nổi của Trương Cuồng khi nảy mầm làm người ta rất khó chịu, không ngờ sư tỷ ngay sau đó đã nảy mầm, rất hết giận!
- Thì đó, Trương Cuồng có lợi hại cỡ nào cùng lắm không phân thắng thua với Từ sư tỷ, chúng ta còn có Mộ Dung sư huynh! Mộ Dung sư huynh thấy đúng không?
Một đệ tử khuôn mặt hơi xấu xa nhìn Mộ Dung Siêu lại ngó Từ Vũ, chợt óc lóe tia sáng vuốt mông ngựa:
- Từ sư tỷ là hào kiệt trong nữ giới, Mộ Dung sư huynh là rồng phượng trong cõi người, hai người châu liên bích hợp đồng tâm đồng sức thì Trương Cuồng, Trương Dương hay Lý Tĩnh chỉ có thể đứng một bên!
Mộ Dung Siêu nghe câu nịnh này cười tươi như hoa, nét mặt Từ Vũ thì lộ ra chút chán ghét.
Tần Hạo Hiên lúc này mới mấy Mộ Dung Siêu phong độ phiên phiên đứng trong đám người.
Mộ Dung Siêu cười tươi hân hoan như thể là gã nảy mầm, nói với Từ Vũ:
- Chúc mừng sư muội nảy mầm! Mới rồi người của Trương Cuồng còn nói ẩu tả nhưng giờ sư muội nảy mầm ngay, tăng cao sĩ khí cho trận doanh chúng ta nhiều.
Tần Hạo Hiên tập Vu Tu nên ngũ quan nhạy bén từ xa nghe câu này thì ôm thắc mắc bước nhanh hơn:
- Trận doanh của chúng ta? Không lẽ trong lúc mình vắng mặt hai mươi ngày Từ Vũ và Mộ Dung Siêu đầu vào trận doanh Lý Tĩnh hoặc tự lập môn hộ?
Từ Vũ bị các loại tâng bốc bao vây vẻ mặt vẫn hờ hững, không thích ứng mấy chuyện này, lộ ra mất kiên nhẫn. Mãi khi Từ Vũ từ xa thấy Tần Hạo Hiên mới cười tươi, làm như nhìn hắn được thả ra Cấm Bế Sơn làm nàng vui vẻ còn hơn chuyện nảy mầm.
Từ Vũ mặc kệ đám người vuốt mông ngựa, kêu lên:
- Hạo Hiên ca ca, Hạo Hiên ca ca!
Từ Vũ chen ra đám đông đón Tần Hạo Hiên đi tới gần.
Nhìn Từ Vũ vẫn nhiệt tình với mình lòng Tần Hạo Hiên bỗng nhẹ nhõm nhiều.
Tần Hạo Hiên mỉm cười nói:
- Sư muội, chúc mừng nảy mầm!
Tần Hạo Hiên nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng như sao của Từ Vũ, trong lời chúc phúc từ tận đáy lòng chất chứa chút trìu mến.
Từ Vũ áy náy nhìn mặt Tần Hạo Hiên:
- Đa tạ Hạo Hiên ca ca. Rất xin lỗi, hơn mười ngày qua ta bế quan tu luyện nên bỏ lỡ thời gian, không đi đón Hạo Hiên ca ca.
Tần Hạo Hiên cười trìu mến cốc đầu nàng:
- Nha đầu ngốc, ta là khách quen của Cấm Bế Sơn, không phải lần đầu tiên bị cấm túc, từ bên trong đi ra không xem như việc lớn gì, cần sư muội tới đón làm chi? May mắn hôm nay sư muội nảy mầm, không thì chưởng giáo Chân Nhân tưởng đâu sư muội lo nghênh tiếp ta làm chậm trễ nảy mầm, ném ta vào Cấm Bế Sơn nhốt nửa năm, một năm thì làm sao?
Từ Vũ mới rồi còn tự trách bị câu đùa của Tần Hạo Hiên chọc bật cười.
- Phải rồi Hạo Hiên ca ca, ta đi Chấp Pháp Đường cáo trạng Cổ Tiểu Vân.
Nhắc đến Cổ Tiểu Vân làm Từ Vũ cười vui vẻ còn hơn mình nảy mầm.
Tim Tần Hạo Hiên rớt cái bịch. Cổ Tiểu Vân dù gì có bối cảnh dựa vào, khác với người ta. Tần Hạo Hiên đánh Cổ Tiểu Vân, hắn không sợ Cổ Vân Tử vì Cổ Vân Tử làm chuyện không tốt với hắn nên phải nhẫn nhịn hắn, ở trong mắt Cổ Vân Tử cảm thấy không cần so đo với ‘xác chết’ làm chi.
Nhưng Từ Vũ thì khác, dù nàng có là tử chủng nhưng người kia dù gì là đường chủ.
Từ Vũ nói tiếp:
- Không ngờ lúc ta đi Chấp Pháp Đường thì Cổ Vân Tử Cổ đường chủ đã ở. Cổ đường chủ không cầu tình cho thân thích của mình ngược lại yêu cầu Chấp Pháp Đường xử nặng. Không ngờ Cổ đường chủ có một mặt tốt vậy.
Tần Hạo Hiên cười đồng ý, trong lòng càng cảnh giác và càng thấy thất vọng hơn. Cổ Vân Tử thật độc, quyết đoán rất nhanh. Cổ Vân Tử làm như vậy nếu cấp cao hơn có truy cứu thì gã có thể vỗ ngực bảo mình đại nghĩa diệt thân, kiếm được tiếng tốt.
Từ Vũ cười híp mắt thành trăng non:
- Sau cùng Cổ Tiểu Vân bị phạt canh nông ba năm ở khe núi Dong Vực, thu hoạch trong miếng đất của hắn thì hai mùa chín tiếp theo xem như bồi thường mất mát cho Hạo Hiên ca ca. Lần này tuy Hạo Hiên ca ca bị nhốt nhưng vẫn được lợi, ta nghe nói ruộng đất trong tay Cổ Tiểu Vân tuy không bằng miếng đất của Hạo Hiên ca ca nhưng có một mùa linh chủng tiểu mạch cao cấp hơn linh chủng bắp ngô nhiều, xem như gặp họa được phúc.
Tần Hạo Hiên cười gật gù, trong lòng vẫn thấy tiếc cho bắp ngô của mình, dù gì hắn tự tay gieo trồng, sắp gặt thì bị người phá hoại.
Trong lúc Từ Vũ lại gần trò chuyện với Tần Hạo Hiên thì các đệ tử đến chúc mừng nàng đi theo Mộ Dung Siêu dẫn dắt bước nhanh nghênh đón.
Một đệ tử thấy Từ Vũ nhiệt tình với Tần Hạo Hiên, nhanh mồm ton hót:
- Chúc mừng Tần sư huynh đi ra Cấm Bế Sơn, sư huynh đúng là phúc tinh chuyển thế, sư huynh mới đi ra Từ sư tỷ đã nảy mầm!
- Đúng đúng, Tần sư huynh là tấm gương của nhược chủng chúng ta. Nhờ Tần sư huynh khích lệ mà ta khắc khổ tu luyện, giờ có chút dấu hiệu cắm rễ rồi, tất cả phải đa tạ sư huynh.
- Tần sư huynh vất vả trong Cấm Bế Sơn, ác đồ Cổ Tiểu Vân rất đáng giận! Tiếc rằng ta không có bản lĩnh nếu không sẽ thay Tần sư huynh hung hăng đánh gãy răng hắn!
Tần Hạo Hiên đột nhiên bị một đống nịnh bợ thăm hỏi nhiệt tình trong tối ngoài sáng đổ ập xuống, làm hắn luôn bình thản không chịu nổi khó hiểu liếc hướng Từ Vũ, Mộ Dung Siêu.
Từ Vũ lặng lẽ dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy thì thầm vào tai Tần Hạo Hiên:
- Những người này là sau khi Hạo Hiên ca ca bị cấm túc, Mộ Dung sư huynh nói chúng ta thế đơn lực mỏng, phút then chốt không có người hỗ trợ nên thu những người đến đầu vào ta.
Tần Hạo Hiên không thích chuyện kéo bầy kéo cánh nhưng không phản đối, trong Thái Sơ Giáo có nhiều đoàn thể nhỏ, Từ Vũ là đệ tử tử chủng mà không có vài người sai khiến nói ra thì kỳ.
Tần Hạo Hiên quét mắt đám tiểu đệ của Từ Vũ, hắn nói với Mộ Dung Siêu:
- Ta bị cấm túc hai mươi ngày nhờ Mộ Dung sư huynh tốn sức nhiều.
Mộ Dung Siêu hơi khom người nói:
- Tần sư huynh khách khí, cống hiến sức lực cho Từ sư muội là bổn phận của ta.
Xa cách hai mươi ngày, giữa hai người dường như xa lạ nhiều, nói chuyện rất khách sáo. Tần Hạo Hiên không để bụng, trò chuyện vài câu với Mộ Dung Siêu rồi quay sang nói chuyện cùng Từ Vũ.
Sau khi Tần Hạo Hiên xuất hiện hôm nay Từ Vũ cười tươi hơn hai mươi ngày qua, đặc biệt sau khi nảy mầm nàng càng đạm nhã thanh tân, một ánh mắt nụ cười rất mê người. Nhưng nụ cười của Từ Vũ chỉ nở vì Tần Hạo Hiên, làm các tiểu đệ rất hâm mộ. Mộ Dung Siêu cũng thầm ghen, ánh mắt hơi ghen tuông liếc hướng Tần Hạo Hiên.
Trong hai mươi ngày vắng Tần Hạo Hiên, Mộ Dung Siêu và Từ Vũ đi học, xuống ruộng cày cấy, ở chung rất hòa hợp. Mộ Dung Siêu dần cảm giác Từ Vũ rất tốt, bắt đầu thích thiếu nữ điềm đạm này, từng ảo tưởng nếu trở thành bạn lữ song tu với nàng thì ngày tháng sau này gã sẽ hết lòng bảo vệ nàng.
Nhưng Tần Hạo Hiên xuất hiện khiến quan hệ hòa hợp giữa hai người trở nên mới lạ nhiều. Từ Vũ chỉ lo nói chuyện với Tần Hạo Hiên. Mộ Dung Siêu canh giữ ngoài cửa chờ nàng nảy mầm hơn một canh giờ, Tần Hạo Hiên xuất hiện, Từ Vũ không nói nhiều với gã nửa câu, đối xử với gã không tốt hơn đám tiểu đệ bao nhiêu.
Không được, phải tách Từ Vũ và Tần Hạo Hiên ra!
Tần Hạo Hiên chỉ là nhược chủng, tuy mấy ngày trước ở chung với nhau vui vẻ, Tần Hạo Hiên thân thể khỏe mạnh hơi chăm sóc cho gã, giúp gã xới đất gánh nước nhưng tu tiên là học vấn to lớn, cần có tư chất ưu tú và ngộ tính rất tốt làm cơ sở. Bằng vào sức lực thì không thể tu tiên chứng đạo được, nếu Từ Vũ và Tần Hạo Hiên ở chung sẽ ảnh hưởng tu vi của nàng.
Nên vì gã hay Từ Vũ thì tách rời hai người này ra chỉ có trăm lợi không một hại!
Mộ Dung Siêu thầm quyết định lợi dụng tài nguyên trong tay chia cách hai người ra, chờ sau khi gã và Từ Vũ trở thành bạn lữ song tu thì ba người vẫn là bằng hữu tốt. Đợi đến lúc gã và Từ Vũ mạnh đến mức có thể che chở Tần Hạo Hiên, cho hắn là nhược chủng không bị người trong tông môn ăn hiếp, kỳ thị.
Trong lúc Từ Vũ và Tần Hạo Hiên nhỏ giọng nói chuyện, Mộ Dung Siêu thầm đặt quyết tâm thì người biết tin nàng nảy mầm dần đi tới chúc mừng. So với lần trước Từ Vũ cắm rễ không ai hỏi han, lần này một đống sư huynh, sư tỷ tạp dịch đến chúc mừng, tặng nhiều quà.
Các loại vuốt mông ngựa, người tặng quà mong nhìn quen mặt bao vây kín bọn họ.
Lý Tĩnh biết tin cũng chạy lại.
Trương Cuồng và Từ Vũ cùng lúc nảy mầm khiến Lý Tĩnh tự cho mình rất cao, tự nhận có tư chất tốt nhất trong ba đệ tử tử chủng không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng vì lôi kéo Từ Vũ, đặc biệt là nàng bắt đầu chiêu binh mãi mã, thành lập một trận doanh thì gã càng hăng hái lôi kéo nàng hơn.
Lý Tĩnh từ xa mang theo nụ cười chân thành chắp tay nói:
- Từ sư muội, chúc mừng thành công nảy mầm, bỏ xa sư huynh không nên thân này ở phía sau.
Lý Tĩnh đưa bình ngọc cho Từ Vũ, không biết bên trong đựng đan gì nhưng nhìn dùng bình ngọc quý giá không để linh khí của đan dược tiết ra ngoài là biết không phải vật phàm.
Khi đưa bình ngọc vào tay Từ Vũ thì Lý Tĩnh trông thấy Tần Hạo Hiên.
Chuyện gì thế này?
Lý Tĩnh ngẩn ngơ.
Tại sao Tần Hạo Hiên chưa chết? Vì bảo hiểm Lý Tĩnh phái năm nhóm người đi ám sát hắn, mỗi nhóm đều là cường giả Tiên Miêu cảnh lục diệp. Tần Hạo Hiên chỉ là một phàm phu tục tử thì sao có thể sống đi ra Cấm Bế Sơn? Huống chi toàn thân Tần Hạo Hiên không có một vết bầm, hắn làm sao tránh thoát sư huynh Tiên Miêu cảnh lục diệp ám sát?