Thái Cổ Thần Vương

Chương 62: Đổi trắng thay đen (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mục Dã cỡi Lang Vương chạy trốn, Âu Phong ở trên mặt đất cũng xoay người chạy trốn, hai người kia là hai tên điên.

- Con bà nó, Tinh Thần Chi Lực sắp tiêu hao hết rồi.

Phàm Nhạc chửi nhỏ một tiếng, cung tên trong tay tiêu thất, nhưng hắn vẫn cùng Tần Vấn Thiên song song, nhào về phía trước, truy sát Âu Phong lạc đàn.

Âu Phong ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng bôn tẩu, ánh mắt lộ ra một tia kiêng kỵ.

Bên kia, đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh kia cưỡi đạp Long Mã mà đến, chính là những học viên cao cấp giám sát Hắc Ám Sâm Lâm lịch luyện lần này.

- Dừng tay.

Âu Thần cưỡi ở trên một con Long Mã, nổi giận gầm lên một tiếng, làm cho con ngươi của Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc hơi co rụt lại.

Phàm Nhạc dừng chân, chút Tinh Thần Chi Lực cuối cùng hội tụ thành cung tiễn cùng với ba mũi tên, phá không giết ra, lao thẳng tới Âu Phong.

- Càn rỡ.

Trong mắt Âu Thần lóe lên một đạo hàn quang, Long Mã hóa thành cơn lốc, trường thương trong tay xẹt qua, một chùm sáng rực rỡ lóng lánh, ba mũi tên đồng thời tạc nứt ở trên hư không.

- Ngươi muốn chết.

Trường thương trong tay Âu Thần bắn ra, lao thẳng tới Phàm Nhạc.

Thần sắc Phàm Nhạc biến đổi, thân thể lui về phía sau, trường thương cắm thẳng vào mặt đất, đại địa bạo liệt, đồng thời đuôi thưởng chấn động, trực tiếp quét trúng đầu Phàm Nhạc, chấn Phàm Nhạc bay ra ngoài.

- Mập mạp.

Sắc mặt của Tần Vấn Thiên cứng ngắc, cước bộ ngừng lại, trước người hắn chính là Âu Thần cưỡi trên Long Mã, chỉ thấy Âu Thần quan sát hắn, thần sắc lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi khảo hạch là tới săn giết Yêu thú, lại dám can đảm đối phó đồng bạn của mình.

Thoại âm rơi xuống, Âu Thần đập về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên giơ tay lên ngăn trở, nhưng lực lượng kia căn bản không phải hắn có thể chống đỡ, thân thể bị chấn bay ra, khí huyết quay cuồng, đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng Âu Thần, lộ ra sát khí cường liệt.

Lần này tới Âu Phong giết bọn hắn, Âu Thần này sao lại không biết, bây giờ lại đổi trắng thay đen.

- Các ngươi quá càn rỡ.

Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Mạc Khuynh Thành ngồi ở trên phi hạc, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc có chút lạnh.

Mạc Khuynh Thành tự nhiên nhận ra Tần Vấn Thiên, nhưng nàng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên đến đây khảo hạch lại hạ sát thủ với học viên, nếu biết, lúc trước không cứu hắn cũng được.

- Mạc tiểu thư, hai người này tặc đảm như vậy, nên tại chỗ kích sát.

Âu Thần nhìn Mạc Khuynh Thành hỏi.

- Ta không muốn nhìn thấy tự giết lẫn nhau, để cho bọn họ đi thôi, không cần có lần tiếp theo.

Mạc Khuynh Thành lạnh lùng nói.

- Được.

Âu Thần gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Hôm nay tha cho tiện mệnh của ngươi, cút.

Huyết Mạch Chi Lực trong cơ thể Tần Vấn Thiên dần dần lắng xuống, con ngươi của hắn lạnh lẽo, liếc nhìn Âu Thần cùng Mạc Khuynh Thành một cái.

- Các ngươi, đều rất tốt.

Tần Vấn Thiên cười hơi có vẻ thê lương, hắn đi tới trước mặt Phàm Nhạc, nhìn Phàm Nhạc bị thương nói:

- Không có sao chứ?

- Mập mạp mạng lớn, không chết được.

Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói:

- Huynh đệ, xem ra nữ nhân xinh đẹp, không nhất định là nữ thần.

- Đi thôi.

Tần Vấn Thiên trừng mập mạp một cái, lập tức cõng hắn ở trên lưng mình, đi về phía xa xa, chỉ nghe Tần Vấn Thiên thấp giọng mắng:

- Mập mạp, ngươi thật nặng.

Mạc Khuynh Thành nhìn hai thân ảnh tịch mịch kia, tựa như cảm giác mơ hồ không đúng, chỉ thấy một đạo bạch mang hiện lên, một con Tuyết Cẩu nhảy đến phía trước nàng.

- Sao ngươi lại tới đây.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, chỉ thấy Tuyết Cẩu trừng nàng một cái, sau đó không quay đầu lại chạy theo Tần Vấn Thiên, làm cho Mạc Khuynh Thành cứng đờ tại chỗ, Tuyết Cẩu đáng yêu này, vừa rồi trong ánh mắt nó tất cả đều là lạnh lùng.

Phía sau, Nhược Hoan ngồi trên Lãnh Ưng bay đến, trôi nổi giữa không trung, nhìn hai bóng người rời đi kia, thản nhiên nói:

- Mạc Khuynh Thành, ngươi quá phận.

Mạc Khuynh Thành nhìn Nhược Hoan, lộ ra thần sắc không hiểu.

- Hắn gọi Tần Vấn Thiên, người Tần phủ Thiên Ung Thành, hắn căn bản không nhận thức Âu Phong, tại sao lại truy sát Âu Phong, ngược lại có một ít người vẫn muốn Tần sư đệ của ta chết.

Nhược Hoan lạnh lùng liếc nhìn Âu Thần một cái, nghe được lời của nàng, thân thể Mạc Khuynh Thành run rẩy, lại nhớ tới thiếu niên rời đi bóng lưng thê lương, cùng với ánh mắt Tuyết Cẩu lạnh lùng.

Lòng của nàng, không rõ đau xót!

- Hắn chính là Tần Vấn Thiên.

Mạc Khuynh Thành nhìn bóng lưng phương xa, trong lòng rất khó chịu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️