Thái Cổ Thần Vương

Chương 57: Thiên tài mập mạp (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Từ khi Tần Vấn Thiên bước vào Hắc Ám Sâm Lâm, liền biết có thể sẽ có người ám hại hắn, bất quá nếu Mạc Thương lão sư không phản đối, hẳn là vì tôi luyện hắn.

- Hôm nay thực lực của ta là Luyện Thể cảnh bát trọng, vượt qua trăm Ngưu lực, Luân Mạch cảnh nhất trọng phổ thông cũng có thể ứng phó, nhưng nếu là Luân Mạch cảnh ngưng tụ Tinh Hồn lợi hại, có lẽ rất khó đối phó được.

Tần Vấn Thiên âm thầm ước đoán, nhìn Phàm Nhạc thấp giọng nói:

- Phàm Nhạc, ta có cừu gia, không bằng chúng ta mỗi người mỗi ngả.

Ánh mắt mập mạp chuyển qua, mượn hỏa quang hơi yếu nhìn gương mặt của Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, cười nói:

- Phàm Nhạc ta là đệ nhất thiên tài lần này, làm sao có thể bỏ rơi đồng bạn.

- Ngươi yên tâm, tuy nói tiến nhập Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng ở trong khu vực mười dặm, bọn họ sẽ không dám động thủ, hiện tại học viên còn chưa khuếch tán, cứ như vậy tàn sát đồng bạn, truyền đi cũng không tốt.

Phàm Nhạc cười híp mắt nói:

- Đi, phía trước có hỏa quang, là mảnh đất trống.

- Được.

Tần Vấn Thiên cũng là người sảng khoái, tuy Phàm Nhạc này bỉ ổi chút, nhưng làm người không tệ.

Phía trước trên một sườn núi, có nhiều người đang dựng trướng bồng đơn giản.

- Tần Vấn Thiên.

Một thanh âm mang theo kinh ngạc truyền tới, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, dĩ nhiên gặp người quen.

- Liễu Nghiên, sao ngươi lại ở đây.

Tần Vấn Thiên đi tới, hắn cho rằng lần trước Liễu Nghiên cứu mạng của hắn.

- Ta tham gia Thần Phong Học Viện khảo hạch, mau dập tắt lửa, vào trong lều ngồi, hỏa quang sẽ hấp dẫn Yêu thú.

Liễu Nghiên lại cười nói.

Trong lều ngoại trừ Liễu Nghiên còn có hai thanh niên, một là ca ca của nàng Liễu Nhạc, một người là bằng hữu nàng Trác Phàm.

- Liễu Nghiên, sao lại tùy ý dẫn người lạ tiến vào.

Liễu Nhạc cau mày nói, Trác Phàm lộ ra vẻ không vui.

- Ca, đây là Tần Vấn Thiên mà lần trước chúng ta ở ngoài Thiên Ung Thành gặp được.

Liễu Nghiên đáp lại, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Được rồi, sao ngươi lại tới Hắc Ám Sâm Lâm, lẽ nào cũng tham gia Học viện Vũ phủ thí luyện?

- Chúng ta tham gia Đế Tinh Học Viện khảo hạch.

Phàm Nhạc sửa sang lại quần áo đi lên trước, đưa tay nói:

- Mỹ nữ ngươi tốt, ta là Phàm Nhạc, ngôi sao tương lai của Đế Tinh Học Viện.

- Đế Tinh Học Viện.

Đôi mắt đẹp của Liễu Nghiên hiện lên một tia sáng kỳ dị, vươn tay bắt tay với Phàm Nhạc.

- Liễu Nghiên, ngươi xinh đẹp như vậy, thiên phú lại cao, thật khó.

Phàm Nhạc nói.

Liễu Nghiên cười, muốn rút tay về, nhưng Phàm Nhạc tựa hồ không có ý tứ buông tay.

- Trướng bồng này là các ngươi dựng sao, các ngươi khẳng định có kinh nghiệm dã ngoại lịch lãm a.

- Tần Vấn Thiên là bằng hữu của ngươi sao, ta và hắn là hảo huynh đệ, như vậy chúng ta cũng là bằng hữu.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc không chịu buông lỏng tay, trợn mắt hốc mồm, người này, thật cực phẩm a.

Liễu Nghiên đỏ mặt, thật vất vả mới rốt cục rút được tay về, nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ta không biết hắn.

Tần Vấn Thiên đổ mồ hôi, quá mất mặt rồi.

- Hai vị, nếu gặp nhau chính là bằng hữu, tuy ở đây đơn giản, nhưng có thể tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cùng nhau kết bạn xuất phát, sẽ an toàn một chút.

Liễu Nhạc đi tới, nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc mỉm cười nói.

- Được, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.

Phàm Nhạc cực kỳ sảng khoái đáp ứng, Tần Vấn Thiên ở một bên không nói gì.

- Liễu Nghiên, Phàm Nhạc, ta đi ra ngoài một chút, các ngươi trò chuyện đi.

Tần Vấn Thiên cười nói, đi ra trướng bồng.

- Tiểu tử này.

Phàm Nhạc trừng Tần Vấn Thiên một cái, lập tức nhìn Liễu Nghiên nói:

- Liễu Nghiên, đợi lát nữa lại gặp.

Nói xong hắn đi theo Tần Vấn Thiên, nói:

- Làm sao vậy, không thích Liễu Nghiên?

- Không, Liễu Nghiên không tệ, nhưng hai bằng hữu của nàng tựa hồ không hoan nghênh chúng ta, hà tất nương nhờ.

Tần Vấn Thiên nói, Phàm Nhạc cũng nhìn ra, vừa rồi hắn nói mình khảo hạch Đế Tinh Học Viện, đối phương mới thay đổi thái độ, có chút dung tục.

- Mặt khác, có người nhìn chằm chằm chúng ta, ta cần tu luyện đề thăng chút lực lượng, sao có thể để cho bọn họ thất vọng.

Tần Vấn Thiên nhếch miệng lộ ra tiếu ý lạnh lùng, làm cho thần sắc Phàm Nhạc sững sờ, thiếu niên kia cười, cho hắn một loại cảm giác sắc bén, như hung thú muốn nhe răng nanh.

- Được rồi, ta là đệ nhất thiên tài của Đế Tinh Học Viện, liền theo bọn họ vui đùa một chút.

Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói.

Tần Vấn Thiên không nhìn Phàm Nhạc khoác lác, đi tới trước một cổ thụ ngồi xếp bằng, sau đó nhắm mắt tu hành, chỉ một lát sau, trong cơ thể hắn có thanh âm ô...ô...n...g truyền ra, như Tinh Thần Chi Hải đang điên cuồng rít gào.

Ánh mắt của Phàm Nhạc hơi híp, Công pháp thật bá đạo, bất quá, hắn cũng nên làm việc.

Thân hình lóe lên, Phàm Nhạc đi vào trong rừng cây.

Tần Vấn Thiên đắm chìm trong Tinh Quang tựa như cực kỳ an bình, nhưng trong cơ thể lại cuồng bạo không gì sánh được, Tinh Thần Chi Lực trùng kích thân thể, rèn luyện lục phủ ngũ tạng cùng với Tinh Mạch, làm thân thể không ngừng hoàn thiện.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, học viên vùng này đều lục tục tỉnh lại đi ra, Tần Vấn Thiên mở mắt thấy Phàm Nhạc nằm ở dưới một thân cây đối diện hắn, trên tay nhiều hơn một cây cung cùng rất nhiều mũi tên.

- Mập mạp, nên xuất phát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️