- Chuyện gì xảy ra?
Đại Sơn nhíu mày, quay đầu lại, lập tức thấy dòng người nhanh chóng phân tán qua hai bên, phía sau có Long Mã kéo nhuyễn kiệu đi tới, vô số người nhón chân nhìn qua.
- Là nha đầu kia, khó trách náo nhiệt như vậy.
Nhược Hoan cười nhạt, nhuyễn kiệu kia chậm rãi đi tới trước, qua lụa mỏng tựa hồ có thể thấy bên trong như ẩn như hiện có hai thân ảnh uyển chuyển.
- Hưu...u...u.
Tuyết Cẩu ở trong ngực Nhược Hoan xông ra ngoài, lao thẳng đến cỗ kiệu kia, chui vào trong đó, một màn này làm Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút.
Trong kiệu, Mạc Khuynh Thành thấy một thân ảnh tuyết trắng trực tiếp nhào vào trong ngực nàng, không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó vui mừng nói:
- Tiểu tử này, sao ngươi lại tới đây.
Mà Nặc Lan bên cạnh nàng thì đảo cặp mắt trắng dã:
- Tên tiểu hỗn đản này thật đúng là bám dai như đỉa.
Mạc Khuynh Thành trừng Nặc Lan một cái, cười rung động lòng người, chỉ thấy nàng đưa tay kéo màn che, nhất thời ánh mắt của rất nhiều người đều đọng lại.
- Thật đẹp.
- Đây là Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ, quá đẹp, nếu như có thể cùng nàng chung giường chung gối, ngày thứ hai chết cũng cam tâm.
- Nữ nhân này thật xinh đẹp.
Tần Vấn Thiên gặp qua mỹ nữ cũng không ít, Tần Dao, Bạch Thu Tuyết, đều là mỹ nhân của Thiên Ung Thành, nhưng nếu như so với thiếu nữ trước mắt, đều có vẻ hơi ảm đạm phai mờ.
Mạc Khuynh Thành cũng thấy Tần Vấn Thiên, nhìn hắn nhẹ nhàng cười, sau đó kéo màn che lại.
- Nàng nở nụ cười với ta.
Bên cạnh Tần Vấn Thiên, có một người thần sắc ngây ngô.
- Hình như là cười với ta.
Nghe được người xung quanh nói, Tần Vấn Thiên nháy mắt một cái, lẽ nào hắn cũng như người chung quanh gặp ảo giác? Vừa rồi hắn cảm giác nữ nhân kia nhìn hắn cười.
- Đẹp không?
Một thanh âm vang lên.
- Đẹp.
Tần Vấn Thiên rất tự nhiên nói, nhưng thần sắc lập tức cứng đờ, quay đầu lại cười khổ nhìn Nhược Hoan nói:
- Sư tỷ cũng rất đẹp.
Bất quá Nhược Hoan hiển nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, cười hì hì theo dõi hắn.
- Lấy mị lực của sư tỷ, tuyệt đối hấp dẫn nam nhân hơn nàng.
Tần Vấn Thiên run run nói.
- Miệng rất ngọt nha.
Nhược Hoan cười yếu ớt nói:
- Bất quá nha đầu kia, tuyệt đối là họa thủy, cũng khó trách ngươi nhất thời thất thần, nếu như ta là nam nhân, cũng sẽ ưa thích Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ này.
- Hắc hắc.
Đại Sơn ở bên cạnh gãi gãi đầu, tựa hồ cực kỳ nhận đồng.
- Bất quá cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, trong Kinh Thành Thập Tú có mấy người muốn nhúng chàm, nhưng không có một ai được xem trọng, người bình thường muốn truy nàng, có lẽ sẽ chết rất thê thảm.
- Coi như ngươi có tự mình hiểu lấy.
Nhược Hoan cười khanh khách, mà lúc này, Tuyết Cẩu lại hóa thành một đạo Huyễn Ảnh tung vào trong ngực nàng.
- Quả nhiên là sắc cẩu.
Nhược Hoan trừng tiểu tử kia một cái, chỉ thấy thân thể tiểu tử kia chui chui ở trong ngực nàng, đôi mắt cực kỳ ủy khuất nhìn nàng, làm cho lòng người muốn hòa tan.
Trong kiệu, Nặc Lan nhìn Mạc Khuynh Thành hỏi:
- Thật là hắn?
- Ân, không nghĩ đến hắn cũng tới Hoàng Thành, tiểu gia hỏa kia theo hắn cùng đi.
Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu:
- Không biết hắn tới Hoàng Thành làm gì.
- Thế nào, Mạc đại mỹ nữ của chúng ta quan tâm.
Nặc Lan cười hì hì nhìn Mạc Khuynh Thành nói.
- Nào có.
Mạc Khuynh Thành trừng Nặc Lan một cái.
- Cũng đúng, chung quy Mạc đại mỹ nữ của chúng ta cứu người khác một mạng, lại còn có quan hệ xác thịt, quan tâm cũng là bình thường, chỉ tiếc, tên kia căn bản không nhận thức ngươi.
Nặc Lan tiếp tục cười nói, Mạc Khuynh Thành cười khổ lắc đầu, nàng chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.