Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, trong thần sắc có ánh sáng lạnh, Tinh Hà Công Hội Mộc Thanh kia “cao ngạo, để hắn ký ức khắc sâu.
- Ta biết ngươi thống hận Tinh Hà Công Hội, nhưng đây hết thảy đều không có quan hệ gì tới ta, Mộc Thanh không thể chưởng khống ngươi, hắn liền trực tiếp về Hoàng thành, tin tưởng mặc dù Diệp Mặc bỏ mình, Diệp gia đáp ứng hắn chỗ tốt khẳng định cũng không thể thiếu, Mộc Thanh mang đi, còn có hết thảy Thần Văn ngươi cho ta, không còn một mống.
Trong thanh âm của Phong Bình lộ ra một tia hàn ý.
- Chuyện này và ta có quan hệ sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Ta muốn bái ngươi làm thầy.
Phong Bình nói làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, Luyện Khí Đại Sư kiêu ngạo Phong Bình này, tới bái sư?
- Ta biết ngươi nghi vấn ta làm người, mười mấy năm trước, khi đó ta trở thành một tu sĩ Võ Mệnh, thiên phú không đủ, lực cảm ứng kém, lúc ấy có một Luyện Khí Đại Sư nói cho ta biết, có thể thông qua khắc họa lĩnh ngộ Thần Văn đề thăng lực cảm ứng, ta liền theo hắn, làm học đồ trọn 10 năm, nhưng hắn chỉ ban cho ta Thần Văn đơn giản nhất.
Phong Bình nhớ lại chuyện lúc trước vẫn còn tức giận:
- Mười năm, làm trễ nãi ta hết 10 năm, nhưng ta bằng vào Thần Văn đơn giản, cũng bước chân vào Tinh Hà Công Hội, không ngừng nỗ lực, đạt được Thần Văn mới, rốt cục có chút thành tựu như hôm nay, một chân bước vào Luyện Khí Sư Nhị giai, chỉ cần có Thần Văn Nhị giai, ta liền có cơ hội trở thành Luyện Khí Sư Nhị giai, nhưng đều bị Mộc Thanh phá hủy.
Tần Vấn Thiên cho hắn Thần Văn Nhị giai, hắn vốn định chậm rãi tìm hiểu, bây giờ bị Mộc Thanh đường hoàng cầm đi.
- Phong Bình ta không phải người tốt lành gì, nhưng ta cầm thù lao, liền nhất định sẽ luyện chế Thần binh cho người khác, mặc dù phẩm chất kém chút, nhưng đẳng cấp Thần binh nhất định đúng yêu cầu, ta làm người, như trước có điểm mấu chốt, Mộc Thanh, không hề có nguyên tắc, vậy thì thế nào, nếu như ta không có cơ duyên, cả đời đều chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn, mặc dù ta hận hắn, lại có thể thế nào?
Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được Phong Bình tuyệt vọng, mỗi người, đều có chuyện xưa của mình, Phong Bình đi tới một bước này, rất khó, Mộc Thanh dễ dàng liền đoạt hi vọng của hắn.
- Thì tính sao?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, hắn đương nhiên sẽ không có tâm đồng tình.
- Tần Vấn Thiên, thiên phú của ngươi kinh người, có thể đơn giản lĩnh ngộ Thần Văn Nhị giai mà người khác không cách nào lĩnh ngộ, nếu như dùng để kinh doanh Luyện khí, ngươi có thể thu được thù lao khổng lồ, ta nghĩ ngươi sẽ dùng đa số thời gian ở Võ Đạo, những chuyện khác, ta có thể giúp ngươi xử lý, lấy được hết thảy tài nguyên, ta đều không cần, toàn bộ sẽ lót đường để ngươi đi lên Võ Đạo.
Tần Vấn Thiên hơi có chút động tâm, hắn đương nhiên minh bạch một Luyện Khí Sư có thể đơn giản thu hoạch số lớn thù lao, nhưng muốn Luyện khí, không chỉ nắm giữ Thần Văn là đủ, cần tiêu tốn rất nhiều thời gian gom góp tài liệu Luyện Khí… hắn trong tương lai, chắc chắn sẽ không tốn hao quá nhiều thời gian ở chuyện này.
Phong Bình nói hiển nhiên động đến hắn, mặc dù Phong Bình cũng có mục đích, nhưng ở thế giới này, ai sẽ vô duyên vô cố giúp người khác làm việc.
- Ngươi là Luyện Khí Sư, nhưng bái ta làm thầy? Không cảm thấy mất thân phận sao.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, hắn có thể cho Phong Bình, chỉ có Thần Văn.
- Ngươi nên biết, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, ánh mắt của Phong Bình ta sao có thể thiển cận như vậy, tuy bây giờ ngươi đối mặt rất nhiều khốn cảnh, nhưng chỉ cần chịu đựng được, tương lai ta ngay cả tư cách xách giày cho ngươi cũng không có, khi đó ngươi còn coi trọng Phong Bình nho nhỏ như ta sao, ta bái ngươi làm thầy, đây đối với ta mà nói là chuyện cực kỳ vinh hạnh, chớ đừng nói gì là mất thân phận.
- Còn có, ta rất muốn tận mắt chứng kiến một thiên tài quật khởi, ta muốn thấy ngươi hung hăng chà đạp tên khốn Mộc Thanh kia ở dưới chân, thời điểm ngươi quan sát hắn, nhìn hắn còn có thể nghểnh cao đầu, dùng đôi mắt cao ngạo miệt thị nhìn chúng ta hay không.
Trong con ngươi của Phong Bình thiêu đốt lửa giận, hắn chỉ có mượn hơi của Tần Vấn Thiên, mới có thể đạp Mộc Thanh xuống, hắn áp tất cả hi vọng của mình lên người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn Phong Bình, lại nhìn tuấn mã phía sau hắn.
- Một con trong đó chuẩn bị cho ta sao?
- Đương nhiên.
Phong Bình nói, có chút khẩn trương nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đi lên trước, bước lên tuấn mã, lúc này, một thân ảnh tuyết trắng giống như tàn ảnh, từ trong góc vọt lên lưng ngựa.
- Tiểu tử này, tốc độ thật nhanh.
Tần Vấn Thiên nhìn Tuyết Cẩu một chút, hai chân kẹp chặt, nhất thời tuấn mã chạy vội mà ra.
- Sư phụ, lão nhân gia ngài chờ ta một chút.
Phong Bình thấy một màn như vậy lộ ra dáng tươi cười, thân hình run lên, bay lên một con tuấn mã khác, đuổi theo Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Sư phụ, ngươi thấy có nên trước cho đệ tử một chút lễ bái sư, tỷ như các loại Thần Văn Nhị giai Tam giai hay không?
Tần Vấn Thiên thấy Phong Bình ở bên cạnh cười bỉ ổi, đảo cặp mắt trắng dã mắng:
- Cút cho lão tử.
Dứt lời tuấn mã dưới chân Tần Vấn Thiên tốc độ nhanh hơn, chạy như điên mà đi, chuẩn bị suốt đêm đi tới Hoàng thành.
- Ha ha, Mộc Thanh, ngươi chờ đó cho ta.
Phong Bình cười to hai tiếng, tiếp tục đuổi theo, cũng không lâu lắm, hai người liền chạy ra khỏi Thiên Ung Thành, bôn tẩu ở trên đại đạo, dưới ánh sao ngút trời, bụi đất mù mịt.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua tường thành cao vót kia, trong con ngươi lộ ra thần sắc kiên định không gì sánh được.
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên đi xa, gió nhẹ phất qua, chuyện cũ mai táng trong bụi đất tung bay, thế giới Võ Đạo tràn ngập ân oán tình cừu thiết huyết, hắn tới.