Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng tách ra xa Tần Vấn Thiên, thấy Vương Đằng chết, trong lòng bọn họ hiện lên sợ hãi mãnh liệt.
Ba người vây quét Tần Vấn Thiên, lúc này mới giao phong không lâu, Vương Đằng chết.
Bọn họ lại nhìn Tần Vấn Thiên, tràn đầy kiêng kỵ, thần sắc khó coi tới cực điểm.
Thậm chí ở phương hướng Diệp gia, rất nhiều người đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hư không, hiển nhiên đều bị một màn này chấn động.
Tần Vấn Thiên, thế nào trở nên cường đại như vậy, nếu như vậy, Diệp Vô Khuyết chẳng phải là...
Chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, quét nhìn Diệp Vô Khuyết cùng Vũ Trọng, hai người liếc nhau, đều lộ ra vẻ tàn nhẫn.
- Hống.
Yêu khí cuồng bạo sôi trào, ba Thú Tinh Hồn của Vũ Trọng đều rít gào, cả người hắn giống như Cổ Yêu từ trên bầu trời trùng kích xuống, ầm ầm sát phạt về phía Tần Vấn Thiên, trong hư không có vạn thú bôn tẩu, như từng con Yêu Thú kinh khủng trùng kích về phía Tần Vấn Thiên.
Cánh tay của Tần Vấn Thiên như phủ thêm Yêu giáp, tròng mắt của hắn càng yêu dị, hôm nay hắn đã tu thành Yêu Lâm cảnh, cộng thêm lực lượng huyết mạch, giống như một Yêu Vương đáng sợ.
Hàng Long Quyền giết ra, rồng ngâm trận trận, trong hư không như có Yêu Long gào thét, cuồng bạo vô biên, cùng vạn thú bôn tẩu kia điên cuồng đụng chạm.
Mà ở cùng một giây, cánh chim phía sau lưng Diệp Vô Khuyết lóng lánh, xẹt qua một độ cong hoa mỹ, chỉ thấy song chưởng của hắn xuất hiện lợi kiếm, vạch tới yết hầu của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn cũng không nhìn Diệp Vô Khuyết, tay trái nhấc lên, kiếm khí nộ khiếu, chỉ thấy Tần Vấn Thiên chỉ một ngón tay, trong sát na hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm hóa thành sát lục chi quang bắn về phía Diệp Vô Khuyết.
Diệp Vô Khuyết đại biến, vội vàng biến chiêu, mà ở cùng một giây, bàn tay phải của Tần Vấn Thiên liên tục rung động, lấy lực lượng mạnh mẽ cứng rắn đánh tan công kích của Vũ Trọng, vài đạo quang mang huyết sắc nhảy vào trong Thức Hải của Vũ Trọng, mọi người thấy đôi mắt của Vũ Trọng vô thần, thân thể rơi xuống đất.
Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, thần sắc của Diệp Vô Khuyết có chút mất tự nhiên, cánh chim lóng lánh, hắn xoay người bay nhanh rời đi, mới vừa giao thủ hắn đã minh bạch, hắn không có khả năng chiến thắng Tần Vấn Thiên, thời khắc sinh tử, ai còn có thể cố kỵ mặt mũi, mạng mới là trọng yếu nhất.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên kích hoạt Côn Bằng chi vũ, xẹt qua hư không, như Côn Bằng chân chính, Cầm Long Thủ chụp tới, thân thể Diệp Vô Khuyết lại không cách nào đi về phía trước mảy may.
Phương hướng Diệp Vô Khuyết trốn chạy là chỗ người Diệp gia, thời khắc này người Diệp gia nhìn Diệp Vô Khuyết, ở trong mắt hắn, có cầu sinh mãnh liệt, còn có hoảng hốt.
- Không...
Thần sắc của người Diệp gia khó coi đến mức tận cùng, bọn họ không thể nào tiếp thu được kết cục như vậy.
Chỉ thấy Cầm Long Thủ nâng thân thể của Diệp Vô Khuyết lên không trung, Tần Vấn Thiên nhìn người Diệp gia, thần sắc bình tĩnh trước sau như một.
- Này chính là thiên tài mà Diệp gia các ngươi một mực lấy làm kiêu ngạo, thời điểm ta còn chưa bước vào tu hành, vầng sáng của hắn, cũng đã hàng lâm tới Thiên Ung Thành, áp bách ở trên người Tần phủ, cũng đặt ở trên người ta.
Tần Vấn Thiên nhìn người Diệp gia, cũng nhìn Bạch Thanh Tùng.
- Bây giờ, lúc này mới qua hơn một năm.
Tần Vấn Thiên tựa như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng tiếng nói bình tĩnh của hắn đối với mọi người là trùng kích to lớn.
Đúng vậy, lúc này mới hơn một năm, Tần Vấn Thiên đã đánh bại Diệp Vô Khuyết từng quan sát hắn.
Bạch Thanh Tùng nhìn ánh mắt cầu cứu của Diệp Vô Khuyết, chỉ cảm thấy không thể tin được đây là thật.
- Thả hắn đi.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến, người nói chuyện là Sở Thiên Kiêu.
Hắn vẫn bình tĩnh như vậy, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thời điểm hắn nói ra ba chữ này, vẫn lộ vẻ rất nặng.
Diệp Vô Khuyết, sinh ra một luồng hi vọng, người của Diệp gia, trong mắt cũng xuất hiện một tia sáng.
Đúng vậy, chỉ cần Sở Thiên Kiêu mở miệng, như vậy liền còn có hi vọng.
Tần Vấn Thiên không quay đầu lại, hắn vẫn nhìn về phía trước, chỉ nghe thanh âm răng rắc truyền ra, trong sát na, tia sáng trong mắt người Diệp gia hóa thành tro tàn, bọn họ kinh ngạc, kinh hãi.
Thiếu niên yêu tuấn kia chậm rãi buông lỏng tay, thân thể Diệp Vô Khuyết rơi xuống đất, không có nói một câu, Tần Vấn Thiên trực tiếp dùng hành động, hủy hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Sở Thiên Kiêu lộ ra vẻ kinh dị, ánh mắt của hắn sững sờ, tuy nghĩ đến Tần Vấn Thiên có thể sẽ cự tuyệt, nhưng không liệu đến Tần Vấn Thiên quả quyết như thế, sau khi hắn thay Diệp Khuyết cầu tình, trực tiếp gạt bỏ.
Phảng phất như là hắn, gia tốc Diệp Vô Khuyết tử vong.
Tần Vấn Thiên, không thể nghi ngờ là ngay trước mặt Sở Quốc, hung hăng cho hắn một bạt tai.
- Thả hắn?
Tần Vấn Thiên lộ ra một tia châm chọc:
- Đại Sơn, hắn bất quá là học viên của Đế Tinh học viện, hắn đắc tội qua người nào, người giết hắn có từng nghĩ tới thả hắn? Học viên của Đế Tinh học viện, có ai từng nghĩ tới, thả bọn họ? Thời điểm Diệp gia ở Thiên Ung Thành vây quét Tần phủ, bao nhiêu người tử vong, có ai nghĩ tới, thả bọn họ?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, hắn thậm chí không có nhìn Sở Thiên Kiêu một cái.