Yên tĩnh!
Giờ phút này, hư không tĩnh mịch, Đế Nghĩa cứ như vậy đứng ở đó, quan sát Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng nhìn Đế Nghĩa, nhưng không dám động một bước.
Chỉ thấy một lão giả bước ra, hắn không có đi về phía Đế Nghĩa, mà đi về phía Tần Vấn Thiên, lúc này, trên người hắn bộc phát ra khí tức, lại để cho người cảm thấy kinh hãi.
Lão giả này phóng thích khí tức, rõ ràng cho thấy trên Nguyên Phủ cảnh tam trọng.
Tần Vấn Thiên nhìn lão giả đi về phía mình, lại không có động một bước, hôm nay Phàm Nhạc đến tìm hắn, hắn cũng không ngờ này sẽ là Đế Tinh học viện cùng với hoàng thất quyết chiến, đương nhiên, sau lưng hoàng thất còn đứng Tiêu Lam cầm đầu Cửu Huyền cung.
Mà Mạc Thương lão sư cũng ngầm đồng ý mình đi ra, như vậy, hắn tin tưởng Đế Tinh học viện.
Bởi vậy, hắn chỉ nhàn nhạt đứng ở nơi đó.
Thân ảnh lão giả gào thét lao về phía Tần Vấn Thiên, đột ngột bộc phát ra sát ý đáng sợ, nhưng hắn lại đồng thời cảnh giác ở Đế Nghĩa trong hư không.
Chỉ thấy bàn tay của Đế Nghĩa run lên, trong chốc lát, mọi người chứng kiến một bàn tay cực lớn xuất hiện, nghiền ép xuống, nhanh đến làm cho người không kịp nhìn.
Lão giả kia ngẩng đầu, khí tức cường đại bộc phát, nhưng chỉ thấy bàn tay kinh khủng kia rơi vào trên người hắn, bàn tay kia nắm chặt, trong chốc lát, thân thể lão giả bị chế trụ, chạy không thoát năm ngón tay trói buộc.
Lão giả điên cuồng giãy dụa, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, lúc này hắn không còn là một vị cường giả đáng sợ, mà chỉ là một lão nhân đáng thương, bị bàn tay nắm giữ, mặc người chém giết.
Trong hư không, Đế Nghĩa đưa tay ra ngoài, phảng phất như rất bình thản, có chút nắm lại.
- Không biết sống chết.
Đế Nghĩa nhàn nhạt nói, cự chưởng nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên, đám người chỉ thấy lão giả kia tiêu thất.
Bàn tay mở ra, chỗ đó chỉ có từng giọt máu tươi, ngoài ra không có cái gì, bị nghiền thành mảnh vỡ, theo gió phiêu động.
Nguyên Phủ cảnh cường đại, ở trước mặt Đế Nghĩa, giống như con sâu cái kiến, bị hành hạ đến chết.
Cái này đối với mọi người là xung kích cực lớn, cái này là Thiên Cương cảnh trong truyền thuyết sao, thực lực không khỏi quá kinh thế hãi tục đi.
- Thật mạnh.
Nội tâm của Tần Vấn Thiên cũng rung động lắc lư, tinh thần cự chưởng kia, chính là Võ Mệnh Thiên Cương sao?
Tần Vấn Thiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão nhân ở trên bậc thang Thiên Tinh các, toàn thân che kín tro bụi ngủ say, thực lực vậy mà cường đại đến loại tình trạng này, hơn nữa thời điểm đối mặt với Nhạc Hàn Sơn, hắn cũng rất ít xuất hiện.
Hôm nay ở Tần Vấn Thiên xem ra, hắn không phải là không có thực lực, chỉ là hắn một mực ẩn nhẫn không phát, về phần vì sao ẩn nhẫn không phát, Tần Vấn Thiên không biết, hắn sẽ không nghĩ tới, nguyên nhân là bởi vì hắn.
Nội tâm của Tiêu Lam cũng bị xung kích mãnh liệt, Sở quốc Đế Tinh học viện, thậm chí có cường giả như vậy.
Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Đế Nghĩa, để cho mình giữ vững bình tĩnh, mở miệng nói:
- Ngươi đối phó người Cửu Huyền cung như vậy, chẳng lẽ thật sự không chỗ cố kỵ sao?
- Ngươi lại nói nhiều một câu, chết.
Đế Nghĩa nhìn Tiêu Lam, lại nói, khiến cho thần sắc của Tiêu Lam cứng đờ, trên mặt có chút vặn vẹo.
Vừa rồi, Đế Nghĩa bảo hắn không được đi về phía trước một bước; giờ phút này, Đế Nghĩa lại bảo hắn không được mở miệng.
Nếu không, giết.
Tiêu Lam, hắn chưa từng bị qua khuất nhục như vậy, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể nhịn.
- Tay của Cửu Huyền cung kéo quá dài rồi, thực coi Đế Tinh học viện có thể tùy ý các ngươi ức hiếp sao.
Bàn tay của Đế Nghĩa run lên, trong chốc lát, Võ Mệnh Thiên Cương khủng bố hóa thành một tia chớp, giết về phía một lão giả khác, là một trong mấy người mạnh nhất.
Thần sắc của lão giả kia đại biến, điên cuồng điều động lực lượng, song khi Võ Mệnh Thiên Cương nghiền ép qua, hắn như trước không hề có sức chống cự, trực tiếp bị oanh giết, thân thể hóa thành hư vô, biến mất ở giữa thiên địa, chính thức sát nhân không lưu ngấn.
Nhưng Đế Nghĩa vẫn không có đình chỉ động tác, tia chớp tiếp tục vũ động, nương theo mấy lần chấn động khủng bố, lại có hai nhân vật đáng sợ vẫn lạc.
Hư không yên tĩnh, thậm chí không người nào dám nhúc nhích.
Nhất là người Hoàng Gia học viện, bọn hắn không nghĩ tới hôm nay sẽ là cục diện này, chỉ cần Đế Nghĩa nguyện ý, có thể gạt bỏ toàn bộ bọn chúng.
Bàn tay màu vàng lơ lửng ở trong hư không, bọn hắn không dám thở mạnh một cái.
Nội tâm Tiêu Lam phẫn nộ đến cực hạn, nhưng hắn ngậm miệng, không dám nói một câu.
- Ông!
Chỉ thấy bàn tay màu vàng gào thét qua, chế trụ thân thể của Tiêu Lam, trong tích tắc này, nội tâm Tiêu Lam rung động lắc lư, lộ ra thần sắc sợ hãi, tận mắt nhìn thấy đối phương giết người không chớp mắt, hắn thật sự sợ hãi.
Tất cả mọi người căng thẳng lên.
Chỉ thấy bàn tay kia nâng Tiêu Lam lên hư không, thần sắc của Đế Nghĩa lại không có một chút biến hóa, nhìn Tiêu Lam mở miệng nói:
- Thoát ly Cửu Huyền cung mà nói, ngươi chết như thế nào cũng không biết, vậy mà còn ở chỗ này khoe khoang kiêu ngạo, nếu ngươi thật có năng lực, thì không nên ở Sở quốc khoe khoang, hôm nay, ta tạm thời tha ngươi một mạng, nhưng nếu như về sau ngươi lại làm ra cử động chọc giận ta, ta cam đoan, trừ khi ngươi vĩnh viễn không xuất hiện ở Cửu Châu thành, nếu không, ngươi sẽ sống không bằng chết.
Đế Nghĩa nói xong, bàn tay màu vàng quăng ra ngoài, trong chốc lát, thân thể Tiêu Lam bị vung ra xa.
- Cút ra Sở quốc.
Một âm thanh lạnh như băng trực tiếp vang vọng ở trong óc Tiêu Lam, thân thể hắn ở trong hư không quay cuồng rất nhiều lần mới đứng vững, chỉ thấy lúc này sắc mặt Tiêu Lam tái nhợt, loại nhục nhã này, để cho hắn muốn nổi điên, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn.
- Đế Tinh học viện.
Trong mắt Tiêu Lam phun ra cừu hận, cuối cùng không dám quay đầu lại, mà bay về phía xa.
Mang theo khuất nhục vô tận, rời đi.
Ánh mắt của Đế Nghĩa lại nhìn những người khác, những người trong hoàng thất cùng với Hoàng Gia học viện, giờ khắc này tất cả đều nơm nớp lo sợ, trong nội tâm vô cùng sợ hãi, chỉ cần Đế Nghĩa muốn, bọn hắn phải chết.