Tất cả thế lực cấp bá chủ của Cửu Châu thành, vô luận là tông môn hay thế gia, đều là vô cùng khổng lồ, trong đó có rất nhiều tuổi trẻ hậu bối ưu tú, nhưng không phải người phía trên sẽ chú ý từng hậu bối, chỉ có những thiên phú xuất chúng mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt của nhân vật phía trên, ngươi muốn ở trong tông môn hoặc gia tộc cầm được quyền nói chuyện chính thức, nhất định phải không ngừng phát triển, đào thải người cạnh tranh cùng thế hệ, hấp dẫn ánh mắt của nhân vật phía trên.
Nếu không, mặc dù ngươi chết, có lẽ cũng chỉ có cha mẹ, thân nhân trực hệ của ngươi mới để ý, về phần người phía trên, chỉ là tùy ý nhìn xuống, sẽ không quá để ý, khôn sống mống chết, trong thế lực lớn tranh đấu tàn khốc hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, mà Vương Tiêu, dùng thiên phú hắn triển lộ đến xem, tương lai rất có thể thành nhân vật đại biểu của Vương gia.
- Ân.
Tần Vấn Thiên nhẹ gật đầu, danh tự Vương Tiêu, hắn tạm thời nhớ kỹ.
- Đi thôi.
Thiếu nữ kia lạnh như băng nói, tích chữ như vàng, sau đó chỉ thấy thân hình nàng nhảy lên, ở phía trước dẫn đường, ly khai thí luyện chi địa, lúc đến khó khăn trùng trùng điệp điệp, lúc đi ra lại một đường thông suốt, không bao lâu, bọn hắn đi tới cung điện lúc trước.
- Âu Dương.
Đám người Khương Đình ở bên ngoài chờ Âu Dương Cuồng Sinh, nhìn thấy hắn đi ra liền cực kỳ vui vẻ.
- Khương Đình, vị hôn thê của ta.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.
- Khương Đình, này là bằng hữu của ta Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn Khương Đình mỉm cười gật đầu, từ trong miệng Âu Dương hắn đã biết, Khương Đình là người Khương gia Phong Châu thành, Khương gia cũng là thế gia cấp bá chủ, ở Phong Châu thành có sức ảnh hưởng cực lớn.
Khương Đình đánh giá Tần Vấn Thiên, nàng biết rõ tính cách của Âu Dương Cuồng Sinh, tên kia vô cùng kiêu ngạo, hắn đã cùng Tần Vấn Thiên kết giao bằng hữu, cái này đủ để chứng minh Tần Vấn Thiên tất có chỗ phi phàm.
Nàng cũng khách khí nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười, tư thái ưu nhã, có phong phạm của tiểu thư khuê các.
- Lần này đa tạ Tiên Trì cung khoản đãi, cáo từ.
Âu Dương Cuồng Sinh quay đầu nhìn nữ tử kia cười nói, nhưng đối phương vẫn lạnh như băng, cũng không đáp lời, bọn hắn bất đắc dĩ, đành phải mang theo Yêu thú của mình rời đi.
Bên ngoài Tiên Trì cung, mọi người cáo biệt, Tần Vấn Thiên nhìn đám người Âu Dương Cuồng Sinh rời đi, lại nhìn người Huyền Âm điện khẽ gật đầu, liền cùng Mạc Khuynh Thành cưỡi Bạch Hạc bay đi.
Thiếu nữ Huyền Âm điện nhìn Bạch Hạc đi xa, trong đôi mắt có chút không nỡ.
- Đi thôi.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói, các nàng cũng cưỡi Yêu thú bay lên không, dần dần đi xa.
Trong một cung điện, thân ảnh của Thanh Mị tiên tử ngồi ở đó, Cung Chủ Tiên Trì cung như trước ở bên cạnh nàng, nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cũng tới.
- Thích không?
Thanh Mị tiên tử thấy nữ tử xuất hiện, thấp giọng hỏi.
- Không biết.
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, giống như có vài phần nhu thuận, cũng chỉ có ở trước mặt Thanh Mị tiên tử, nàng mới sẽ như thế.
- Không thích cũng không sao, ngươi đi theo bên cạnh hắn, chỉ cần chiếu cố an toàn của hắn là được, Thanh nhi, chiếu cố tốt an toàn của hắn.
Thanh Mị tiên tử khẽ cười nói, để cho Cung Chủ Tiên Trì cung ở bên cạnh cũng lộ ra chút ghen ghét, sư tôn chỉ có ở trước mặt Thanh nhi sư muội, mới sẽ lộ ra nhu tình như thế.
Nàng biết rõ, Thanh Mị tiên tử sủng ái Thanh nhi sư muội nhất, hôm nay, lại muốn để Thanh nhi sư muội đi bảo hộ thiếu niên kia, có thể thấy được Thanh Mị tiên tử coi trọng thiếu niên kia như thế nào.
Cảm tình của sư tôn đối với Thương Vương, thật sự rất sâu ah.
- Vâng.
Mặc dù Thanh nhi đối mặt với Thanh Mị tiên tử cũng rất lạnh lùng, tích chữ như vàng, nhưng ánh mắt của Thanh Mị tiên tử lại thủy chung nhu hòa như vậy, nàng quen thuộc tính cách của Thanh nhi, tự nhiên sẽ không trách đối phương.
- Nhớ rõ, không nên sự tình gì cũng giúp hắn, nếu như hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa ngươi, cũng đừng để ý, chỉ có thời điểm hắn chính thức gặp được nguy hiểm tánh mạng, ngươi mới có thể xuất thủ.
Thanh Mị tiên tử mỉm cười dặn dò:
- Còn nữa, đừng bạo lộ thân phận của ngươi.
- Thanh nhi biết rõ.
Nữ tử gật đầu, nhớ kỹ lời của Thanh Mị tiên tử, bất quá nam nhân thật sự đều hoa ngôn xảo ngữ sao?
- Đi thôi.
Thanh Mị tiên tử phất tay, sau đó chỉ thấy sau lưng Thanh nhi sinh ra một đôi cánh chim xinh đẹp, chậm rãi vỗ đập, thân ảnh của nàng lóe lên, trong khoảnh khắc liền biến mất, không biết tốc độ kinh khủng bực nào!
...