Bất quá đến một bước này, tuy rất nhiều người biết mình chỉ sợ không có hi vọng quá lớn tranh đoạt Tiên Trì, nhưng người cuối cùng luôn ôm lấy một đường hi vọng, bọn hắn đều không nỡ buông tha, thậm chí có một người tự cho là tinh thần nguyên lực trong cơ thể mình dồi dào, hắn bước vào trong gió lốc, muốn xung kích một lần.
- Thanh lý chiến trường.
Vương Tiêu lạnh như băng nói, sau đó người xung quanh hắn tụ tập lại với nhau, đứng thành một hàng, một cỗ khí tức khắc nghiệt tách ra, giờ phút này bọn hắn đều phảng phất như hóa thân thành Thần binh lạnh buốt, lộ ra vẻ lãnh huyết, chỉ thấy bọn họ bước chậm về phía đoàn người, thần sắc những người kia ngưng tụ, sau đó bọn hắn chứng kiến hào quang các loại Thần binh tách ra.
- Giết!
Tiếng gầm giận dữ, sát khí rung trời, Thần binh của người Vương gia đồng thời tách ra sát ý đáng sợ, nổi giận chém giết, tia sáng khủng bố lập tức tru giết một người, chính như Vương Tiêu nói, bắt đầu thanh lý chiến trường.
Vương gia một mực bảo trì ít xuất hiện, sau khi nhìn thấy Tiên Trì, rốt cục lộ ra răng nanh đáng sợ, dùng tư thái quét ngang hết thảy xuất hiện.
Sát khí như cuồng phong càn quét, rất nhanh liền có bốn người bị chết ở dưới Thần binh của Vương gia tru sát.
Mấy người Thiên Mộng Ngữ đứng ở đó, mắt thấy người Vương gia bước đến, sắc mặt nàng tái nhợt.
Lúc này tâm tình của Thiên Mộng Ngữ cực kỳ phức tạp, ngày bình thường nàng có chút tự phụ, hôm nay đối mặt tình cảnh này, lại ngay cả tư cách tranh cũng không có, liền bị loại bỏ.
Rất tàn khốc, nhưng cũng là sự thật, nàng không thể không nhìn thẳng vào.
Nàng rất rõ ràng hôm nay giao phong ý vị như thế nào, ý nghĩa thời điểm nàng cùng thế lực khác trong Cửu Châu thành va chạm, đã bị áp chế, hơn nữa thế lực cấp bá chủ đến, vẫn chỉ là một bộ phận của Cửu Châu thành mà thôi, dù vậy nàng cũng ảm đạm thất sắc, về sau nàng làm sao có thể ở Cửu Châu thành tranh thủ một chỗ cắm dùi?
Nếu tương lai vẫn là cục diện như vậy, nàng sẽ bị thời đại đào thải, trở nên bình thường.
Cửu Châu thành vô số tuế nguyệt, những nhân vật chói mắt nhất kia người nào không sặc sỡ loá mắt trong cùng thế hệ, cuối cùng từng bước một bộc lộ tài năng.
Trong nội tâm thở dài một tiếng, Thiên Mộng Ngữ đi về phía vách núi, thậm chí không quay đầu lại.
Hôm nay nàng thua Mộ Bạch Phi, về sau Tần Vấn Thiên dùng sức một mình độc chiến đám người Mộ Bạch Phi, lại về sau, Vương Tiêu dùng tư thái cường thế, nghiền ép Mộ Bạch Phi.
Có thể nghĩ, nàng bại thê thảm cỡ nào.
Chứng kiến Thiên Mộng Ngữ mang theo người Thanh Vân các ly khai, không ít người thần sắc ảm đạm, cũng nhao nhao buông tha cho trận phân tranh này.
Tham gia Tiên Trì thí luyện, chủ yếu là vì Tiên Trì, thứ hai là vì lịch lãm rèn luyện, nhưng giữ được tánh mạng vĩnh viễn là trọng yếu nhất, bọn hắn không cách nào đạt được cơ hội tắm rửa Tiên Trì, tuy nói có chút tiếc nuối, nhưng kinh nghiệm lần này, cũng cho bọn hắn được ích lợi không nhỏ, về sau tất nhiên càng thêm cố gắng tu hành, tương lai tranh thủ cùng những nhân vật chói mắt này ganh đua cao thấp.
Vương Tiêu, Âu Dương Cuồng Sinh, Mộ Bạch Phi, còn có gia hỏa không biết tên kia, những người này, xem như bị người nhớ kỹ, tương lai có lẽ bọn hắn sẽ ở trong lịch sử của Đại Hạ hoàng triều lưu lại dấu son chói lọi.
Tuy người đi vào trong gió lốc kia không cam lòng, nhưng vẫn cảm giác mình đi không qua, vì vậy không có tiếp tục xâm nhập, mà lựa chọn lui về phía sau, nhưng lúc hắn sắp đi ra, tinh thần nguyên lực tiêu hao không còn, thân thể bị xé nát, chết ở trong phong bạo, để cho không ít người cảm khái.
Không có Tinh Thần quả, chỉ sợ người ở chỗ này không ai có nắm chắc trực tiếp đi qua.
Chỉ thấy ánh mắt Vương Tiêu nhìn lướt qua chung quanh, cơ hồ không còn nhiều người rồi, hôm nay còn lại, chính là đám người Thiên Yêu Tông, Thú Vương điện, Huyền Âm điện, Âu Dương Cuồng Sinh đã khai chiến.
Thực lực của Âu Dương Cuồng Sinh xác thực lợi hại, hắn dùng sức một mình chống lại Sư Khôi cùng với Yêu Sinh điên cuồng công kích, nhưng không kém chút nào, mặc kệ ngươi mưa to gió lớn, hắn lù lù bất động, công kích cuồng bạo bá đạo trước sau như một, chứng kiến bọn hắn quyết đấu, người xa xa đang trông xem thế nào ý thức được, tuy nói Âu Dương Cuồng Sinh làm người hết sức lông bông, tùy tâm sở dục, nhưng thời điểm chiến đấu vô luận là công kích hay phòng ngự, hắn đều trầm ổn như vậy, có thể thấy được hắn ở trên con đường tu hành làm gì chắc đó, thần thông công kích cũng cực kỳ vững chắc.
Ngoại trừ những người chiến đấu kia, chỉ còn lại có Tần Vấn Thiên cùng với Mạc Khuynh Thành rồi, ngay cả Mộ Bạch Phi cũng đã bỏ đi cơ hội tranh phong.
Vương Tiêu đi về phía Tần Vấn Thiên, người ở phía sau hắn cũng đi theo hắn, phảng phất như bảy người của Binh Châu thành Vương gia này, thật là đến thanh lý chiến trường, thanh lý tất cả, muốn nắm giữ toàn bộ danh ngạch ở trong tay.
Chỉ thấy Vương Tiêu phất phất tay, người phía sau hắn ngừng lại, hắn một mình đi về phía Tần Vấn Thiên, hắn vẫn cho rằng lần này thí luyện, chỉ có Âu Dương Cuồng Sinh có tư cách làm đối thủ của mình, nhưng sau khi chứng kiến Tần Vấn Thiên, hắn rất muốn thử xem, thiếu niên có thể một người chống lại đám người Mộ Bạch Phi, thực lực sẽ mạnh bao nhiêu.
- Ta đi đối phó nàng.
Một người ở sau lưng Vương Tiêu nhìn Mạc Khuynh Thành nói, bọn hắn minh bạch ý tứ của Vương Tiêu, nhưng không thể để cho Mạc Khuynh Thành ảnh hưởng Vương Tiêu cùng Tần Vấn Thiên chiến đấu.
Nói xong, người nọ đi về phía Mạc Khuynh Thành, người này, đúng là người vừa rồi đánh lén Tần Vấn Thiên một búa.
Bước chân của Vương Tiêu nhanh hơn, ẩn ẩn có xu thế chạy tới, cát vàng cuồn cuộn, một cỗ sát ý đáng sợ tách ra, chân của Tần Vấn Thiên hơi xoay chuyển, sau đó thân thể hắn cũng lao về phía Vương Tiêu, trên thân hai người, đều thiêu đốt lên chiến ý cuồng ngạo, bất đồng chính là khí chất của bọn hắn, Vương Tiêu là loại lạnh mà sắc bén, như Thần binh lợi khí, Tần Vấn Thiên thì yêu dị, như yêu vương không ai bì nổi.