Tần Vấn Thiên biết rõ sự tình Tinh Thần quả không cách nào thiện rồi, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Thiên Mộng Ngữ, hắn và Thanh Vân các ngược lại không quen thuộc, chỉ nhận thức Thiên Mộng Ngữ mà thôi.
- Ngươi thấy thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn Thiên Mộng Ngữ hỏi.
- Mộng Ngữ tỷ, người này được chúng ta chiếu cố, nên do chúng ta tới phân phối Tinh Thần quả, huống hồ...
Nói xong nàng nhìn thoáng qua bọn người Mộ Bạch Phi, những người này cũng nhìn chằm chằm, mà có được Tinh Thần quả, không thể nghi ngờ sẽ đền bù hoàn cảnh xấu trên nhân số, bọn hắn có tu vi Nguyên Phủ cảnh, nếu có đầy đủ Tinh Thần quả mà nói, có thể sử dụng một ít thần thông uy lực mạnh công kích.
Thiên Mộng Ngữ cau mày, nhìn Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:
- Được rồi, quen biết một hồi, chia đều a.
Thiên Mộng Ngữ không muốn so đo quá nhiều, huống hồ các nàng có bốn người, mà Tần Vấn Thiên chỉ có hai người, mặc dù chia đều, cũng là các nàng được lợi.
Có lẽ, ở trong nội tâm Thiên Mộng Ngữ, kỳ thật cũng cho rằng nên do các nàng đến phân phối, dù sao so sánh với các nàng, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành là một phương yếu thế, nếu như đổi lại những người khác, chỉ sợ căn bản sẽ không nghĩ tới chia, mà là trực tiếp đối phó hai người Tần Vấn Thiên rồi.
Hôm nay Tần Vấn Thiên đã không thuần phác giống như lúc trước, hắn nghe được Thiên Mộng Ngữ nói đã biết rõ đối phương nghĩ cái gì, lại nghe nữ tử ở bên cạnh Thiên Mộng Ngữ nói:
- Không đi, tiểu tỷ, hôm nay có kẻ thù bên ngoài, chia đều với hắn, chẳng phải là đưa cho người khác, chẳng lẽ trông cậy vào bọn hắn đi chống cự đối thủ.
Nữ nhân này tướng mạo thanh tú, coi như có chút xinh đẹp, nhưng loại thần sắc kia, lại làm cho Tần Vấn Thiên cảm thấy chán ghét.
Chỉ thấy hắn nắm lên mấy trái Tinh Thần quả, đưa cho Thiên Mộng Ngữ nói:
- Yên tâm, ta sẽ không liên lụy Thanh Vân các các ngươi, mấy viên Tinh Thần quả này, coi như ta tặng cho ngươi.
Nói xong, ánh mắt của hắn lại nhìn ba người khác, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đã thích phân rõ ràng như vậy, những Tinh Thần quả này là ta lấy được, dựa vào cái gì cho các ngươi, muốn đoạt mà nói, ta phụng bồi.
Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành bỏ đi, hiển nhiên hắn cũng tức giận rồi.
- Ngươi… gia hỏa thấy lợi quên nghĩa, nếu không phải là chúng ta, ngươi có thể sống sót sao.
Trong mắt nàng kia hiện lên sát cơ, ngón tay chỉ Tần Vấn Thiên, nộ không thể tả, Tần Vấn Thiên quá làm càn.
- Câm miệng.
Tần Vấn Thiên quát lớn một tiếng, lạnh lùng nói:
- Thời điểm bị bao vây, hai người chúng ta hấp dẫn năm cường giả đuổi giết, chẳng lẽ không phải tự mình giải quyết, khi nào cần các ngươi bảo hộ chiếu cố?
- Ha ha, Tần huynh, chuyện của các ngươi trước để xuống, ta giới thiệu ngươi tiến vào đồng minh của chúng ta, có phải nên giao Tinh Thần quả cho chúng ta hay không.
Y Tướng lãnh đạm nói, vừa gặp phải bảo vật, những người này đều không chịu nổi, dù sao ai cũng không biết kế tiếp Tiên Trì thí luyện sẽ phát sinh cái gì.
Tần Vấn Thiên chứng kiến Âu Dương Cuồng Sinh đứng ở đó, không có người tìm hắn phiền toái, hơn nữa Âu Dương Cuồng Sinh một người có rất nhiều Tinh Thần quả, nhưng những người này đều coi mình là quả hồng mềm, dễ khi dễ sao.
- Ngươi suy nghĩ nhiều.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn Y Tướng, sau đó mang theo Mạc Khuynh Thành rời đi.
- Ha ha, Tinh Thần quả trên người các ngươi, đều giao ra đây.
Chỉ thấy một gã Yến Châu kiếm khách ở bên cạnh Mộ Bạch Phi bước ra, nhìn về phía người Thanh Vân các cùng với hai người Tần Vấn Thiên, bình tĩnh nói, đôi mắt của hắn lộ ra cao ngạo, không coi ai ra gì.
- Đi.
Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành chạy về phía trước, không muốn tiếp tục dây dưa với những người này.
- Chúng ta cũng đi.
Thiên Mộng Ngữ cũng mở miệng nói, sau đó các nàng vội chạy về phía trước, chỉ thấy Yến Châu kiếm khách cười lạnh, sau đó mọi người nhao nhao truy kích.
Âu Dương Cuồng Sinh đứng ở đó, thần sắc lộ ra vẻ thú vị, nghe người ta nói mỗi lần Tiên Trì thí luyện xuất hiện Tinh Thần quả đều sẽ khiến phân tranh, ở trong mắt mọi người Tinh Thần quả là bảo vật, nhưng sự hiện hữu của nó cũng là tai nạn, có lẽ bản thân là một loại khảo nghiệm.
Quay đầu lại, Âu Dương Cuồng Sinh thấy có rất nhiều thân ảnh lục tục chạy tới, hắn thấy được người của Thú Vương điện, Thiên Yêu Tông, còn có người của Vương gia Binh Châu thành, xem ra phân tranh này sẽ rất náo nhiệt.
- Âu Dương Cuồng Sinh.
Mấy người Vương gia ngừng lại, chỉ thấy Vương Tiêu liếc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, sau đó thấy được một thân cây lớn, trong mắt hiện lên một tia khí tức lợi hại:
- Ngươi lấy được Tinh Thần quả?
Âu Dương Cuồng Sinh liếc nhìn Vương Tiêu, hắn biết rõ, thằng này điên lên mà nói, ai cũng sẽ kiêng kị ba phần, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, Âu Dương Cuồng Sinh cũng chạy đi.
Trên đường lớn, từng vị cường giả chạy như điên, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành ở phía trước nhất, bất quá rất nhanh thần sắc của bọn hắn liền khó coi, bởi vì ở trước mặt bọn hắn, là một vách núi cực lớn, vách núi này xuyên thẳng mây xanh, không biết cao bao nhiêu, chỉ có một con đường ở chính giữa duy nhất.
Nhưng lúc này con đường kia phảng phất như có hấp lực kinh khủng, vòi rồng xé rách không gian đang gào thét, không biết đáng sợ đến cỡ nào.
Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành ngừng lại, nhìn về phía trước, thần sắc khó coi.
- Ngươi cầm, cẩn thận một chút.
Tần Vấn Thiên lấy ra mấy viên Tinh Thần quả kín đáo đưa cho Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, hai người quay người, lập tức chứng kiến xa xa bụi đất tung bay, trước đến nhất chính là mấy người Thanh Vân các, thời điểm các nàng chứng kiến hình ảnh xa xa, thần sắc cũng rất khó coi.
Tại đây thậm chí có một Thông Thiên Sơn, bởi như vậy, cường giả đến đây chỉ sợ không thể tránh khỏi phải tiến hành một lần va chạm, mà các nàng có được Tinh Thần quả, sẽ bị xung kích đầu tiên.