Chân của Diệp Lang nặng nề đạp lên mặt đất, mặt đất xuất hiện một vết rách cự đại, có thể thấy được lực lượng của hắn mạnh bao nhiêu, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm Tần Mộc, Diệp Lang lần thứ hai gào thét bay ra, bàn tay hóa thành lợi trảo, chộp tới đầu của Tần Mộc, nếu trúng một trảo đáng sợ này, đầu của Tần Mộc tuyệt đối sẽ bạo liệt.
Người Tần phủ sắc mặt đại biến, rất nhiều người thậm chí nhắm hai mắt lại, Tần Mộc ở trong thế hệ thanh niên của Tần phủ thực lực coi như rất mạnh, Luyện Thể cảnh cửu trọng, dĩ nhiên không đỡ nổi một đòn, đáng hận hơn là, Diệp Lang kia còn dám sát nhân.
- Làm càn.
Đột nhiên, thủ chưởng của Tần Xuyên chế trụ cánh tay của Diệp Lang, trầm ổn như núi, Tần Mộc nằm ở trên đất trán chảy mồ hôi lạnh, cặp mắt nhìn Diệp Lang chỉ cảm thấy sợ hãi.
Diệp Lang ngẩng đầu lên, nhìn Tần Xuyên, con mắt như dã thú hiện lên miệt thị:
- Tiểu nhân không được lão nhân lên sao.
Nói xong, Diệp Lang rút cánh tay về, ở trước mặt người Tần phủ đi lại vài bước, mở miệng nói:
- Có muốn ta thay ngươi quản giáo phế cặn không, một cái không được, có thể cùng tiến lên.
Tuy Tần Xuyên phẫn nộ, nhưng trong lòng thầm than, tuy hắn ở Thiên Ung thành, nhưng đối với động tĩnh của Hoàng thành rành mạch từng câu, không nói Diệp Vô Khuyết, Diệp gia thật có mấy thanh niên, một đời trẻ tuổi của Tần gia, đều không có người có thể chống lại, cái này không chỉ bởi vì thiên phú, cũng bởi vì Tần phủ sa sút cùng Diệp gia huy hoàng, tài nguyên tu luyện chênh lệch quá lớn.
- Cuồng vọng, quá cuồng vọng.
Người Tần phủ sắc mặt xanh mét, Tần Dao nhịn không được mở miệng nói:
- Diệp Lang, ngươi quá kiêu ngạo!
Ánh mắt của Diệp Lang rơi vào trên người Tần Dao, con mắt kia quét nhìn thân thể Tần Dao, thậm chí ở trước ngực Tần Dao hung hăng nhìn chòng chọc vài lần, lộ ra ý thèm nhỏ dãi, làm cho sắc mặt Tần Dao khó coi lên.
- Tần Dao, mặc dù thiên phú của ngươi kém, nhưng dáng người không tệ, làm cho người tâm động, không bằng làm tiểu thiếp của ta được không.
Diệp Lang lại nhìn chằm chằm Tần Dao mở miệng nói, làm cho thanh niên Tần phủ đều vô cùng phẫn nộ, Tần Dao là hòn ngọc quý trên tay Tần phủ, một trong tứ đại mỹ nữ của Thiên Ung thành, dung mạo xuất chúng, thiên phú cũng thật tốt, Diệp Lang này lại nói nạp làm thiếp.
Tần Dao đi lên phía trước, nhưng bị Tần Vấn Thiên kéo lại, chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Diệp Lang, sau khi bước vào tu hành, hắn còn chưa chân chính phóng thích qua lực lượng của mình, hắn rất muốn thử xem.
- Tỷ, ta tới.
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Dao, lộ ra một nụ cười hiền hòa.
- Vấn Thiên, thực lực của Diệp Lang rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.
Tần Dao lắc đầu, tuy thiên phú của Tần Vấn Thiên kiệt xuất, nhưng dù sao bước vào tu hành không lâu, tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Lang.
- Đối phó loại cặn bã này, ta sợ sẽ dơ tay tỷ.
Tần Vấn Thiên cười như trước, nhéo nhéo gương mặt của Tần Dao, làm cho Tần Dao ngẩn người, trừng Tần Vấn Thiên một cái, người này, lúc này còn có tâm tư làm bậy, bất quá nàng cũng biết Tần Vấn Thiên, hắn lúc nào cũng một bộ cà lơ phất phơ, dường như chuyện gì cũng không để ở trong lòng, bất quá ở cùng hắn lại khiến người ta ấm lòng.
- Ngươi cẩn thận một chút.
Tần Dao mở miệng nói.
- Yên tâm.
Tần Vấn Thiên gãi gãi đầu, cười đi ra ngoài, nhìn Diệp Lang một chút, Diệp Lang này niên linh gần giống như hắn, nhưng tuyệt đối là nhân vật hung ác, hơn nữa cực kỳ cuồng ngạo, tự cao tự đại.
- Tần Vấn Thiên.
Diệp Lang nhìn Tần Vấn Thiên như có vài phần đùa giỡn tàn bạo, lại có vài phần lạnh lùng nói:
- Ta sẽ phế bỏ tay mà ngươi chạm Tần Dao.
- Nghe nói tu vi của ngươi là Luyện Thể cảnh đỉnh phong, ta tuy chỉ là Luyện Thể cảnh lục trọng, nhưng muốn nhìn ngươi làm sao phế đi tay của ta.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt nói.
- Ta sẽ áp chế lực lượng ở Luyện Thể cảnh lục trọng, cho ngươi biết, người Tần phủ ở trong mắt thiên tài, là không chịu nổi cỡ nào.
Con mắt Diệp Lang lóe lên, thân thể hắn nhào ra ngoài, như dã lang bôn tẩu ở trong núi hoang, tiếng gió gào thét.
Lợi trảo của Diệp Lang bay thẳng đến đầu của Tần Vấn Thiên, gân cốt phát ra âm hưởng, Thiên Lang trảo lộ ra ánh sáng u ám, hắn đích xác áp chế lực lượng của mình, nhưng vẫn khủng bố như trước.
Tần Vấn Thiên thấy Diệp Lang áp chế tu vi, trong con ngươi hiện lên lạnh lùng, khí chất cùng mới vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng, lộ ra một cỗ bá đạo, tràn đầy khí tức nguy hiểm, trong cơ thể hội tụ Tinh Thần Chi Lực điên cuồng xoay tròn, phun trào về phía cánh tay.
- Đùng!
Tần Vấn Thiên bước ra một bước, cánh tay cuồng mãnh gào thét, như Cự Long bay lượn, ngạo thị hết thảy.
Thiên Lang trảo âm lãnh cùng Hàng Long Quyền va chạm, phát ra một âm thanh đáng sợ, Diệp Lang phát ra một tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy lợi trảo như nứt ra, trong mắt hắn hiện lên khí tức nguy hiểm.
- Ngươi dám gạt ta.
Trong cơ thể Diệp Lang bị chấn động cường liệt, khí huyết quay cuồng, rít gào một tiếng, loại lực lượng này căn bản không phải Luyện Thể cảnh lục trọng, Diệp Lang hoàn toàn bộc phát ra khí thế, toàn thân phát ra âm thanh bùm bùm.
Cuồng phong càn quét, Diệp Lang lần thứ hai bay ra, khí thế âm lãnh đáng sợ làm cho hư không đè nén, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy toàn bộ đất trời đều bị âm lãnh chiếm cứ, phảng phất như có từng con Yêu Lang lao tới hắn.
- Khí thế thật mạnh.
Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm than, cỗ lực lượng này đủ để ép vỡ hắn, lúc này Tinh Thần Chi Lực trong cơ thể hắn hội tụ càng đáng sợ hơn, như một cơn bão táp hội tụ trong Tinh Mạch, trong cơ thể chứa đựng Tinh Thần Chi Lực toàn bộ bị nghiền ép ra, theo Tinh Mạch nhảy vào cánh tay, giờ khắc này, Tần Vấn Thiên cảm giác mình tràn đầy lực lượng.