Tần Vấn Thiên liếc mắt thoáng nhìn Đan Lãnh Thu, luận bàn?
Hắn mỉm cười, ngay từ lúc liên minh hắn đã hiểu rõ, cái gọi là đồng minh chẳng qua là kẻ yếu dựa dẫm vào cường giả, là một loại bảo vệ bản thân mà thôi. Trước mặt lợi ích, loại liên minh này cực kỳ yếu đuối, bọn họ liên minh chỉ bởi vì thân phận của Đan Lãnh Thu, liên minh này liền mơ hồ lấy coi hắn là chính, mọi người đều nịnh hót hắn, bản thân Đan Lãnh Thu cũng là một nhân vật siêu phàm, hơn nữa với thân phận như vậy, hắn đương nhiên sẽ cực kỳ kiêu ngạo.
Vì vậy, đưa ra bất đồng ý kiến với hắn cũng coi như là đang khiêu khích, đề nghị chiến đấu so tài.
Nhàn nhạt lắc đầu, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, không nói gì thêm. Kiêu ngạo của hắn không giống cái kiểu không cho phép người khác bất đồng ý kiến với mình như Đan Lãnh Thu. Hắn có lĩnh ngộ và cái nhìn của chính mình, nếu như Đan Lãnh Thu cũng kiên định với cái nhìn của bản thân hắn thì nào có có quan hệ gì với hắn đâu, chẳng lẽ ngươi lại muốn luận bàn chiến đấu với người có ý kiến bất đồng để chứng minh ngươi đúng hay sao?
Đương nhiên, Đan Lãnh Thu sẽ như vậy, xét đến cùng thì vẫn là bởi vì hắn tự đề cao chính mình. Nếu như hắn biết Thiên Vấn chính là thống lĩnh Đế Quân thượng giới Tần Vấn Thiên đánh một trận thành danh thì có lẽ sẽ có thể tha thứ cho ý kiến bất đồng của hắn. Bây giờ hắn nổi giận chẳng qua là vì cảm thấy Tần Vấn Thiên không có tư cách chất vấn cảm ngộ của hắn ở trước mặt mọi người, nhất là ở trước mặt mỹ nữ. Mặc dù Đan Lãnh Thu không có biểu hiện quá nhiệt tình đối với Mộ Dung Tiêu Tiêu, thế nhưng được mỹ nữ ái mộ chung quy vẫn thỏa mãn hư vinh tâm của hắn, đương nhiên không thể để mất thể diện được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây