Sóng âm cường đại khuếch tán ra, thân thể Tô Mộc Vũ lập tức đáp xuống, nàng chỉ có thể làm được như vậy, La Thành nói rất đúng, đây vẫn chỉ là khảo hạch, mặc dù có người muốn đối phó Đế Tinh học viện, cũng không có khả năng đối phó những đệ tử tham gia khảo hạch kia.
- Chúng ta đi ra ngoài.
Tô Mộc Vũ nhìn đám người Tần Vấn Thiên nói.
Nhưng Tần Vấn Thiên không có lên tiếng, một lát sau mới mở miệng nói:
- Đại Sơn sư huynh chết không có bao lâu, người giết chết hắn không có khả năng ly khai rất xa, ta muốn đi xem.
- Không được.
Tô Mộc Vũ quả quyết cự tuyệt, Tần Vấn Thiên an toàn là cực kỳ trọng yếu.
Nếu như đây quả thật là hoàng thất gây ra, như vậy ở trình độ nhất định đã đại biểu hoàng thất sẽ động thủ với Đế Tinh học viện.
Trước kia song phương chung sống hoà bình, nhưng một khi vạch mặt, tựu tuyệt sẽ không an bình như vậy, đến lúc đó tất nhiên bạo phát chiến đấu.
- Ta chỉ là nhìn xem có dấu vết để lại hay không, sư tỷ, ta sẽ không xúc động.
Tần Vấn Thiên lộ ra rất bình tĩnh, chứng kiến thần sắc kiên nghị kia, Tô Mộc Vũ nói:
- Chỉ có thể ở phụ cận, tuyệt đối không thể quá xa, ta với ngươi cùng một chỗ.
- Ta cũng đi, cỡi Bạch Hạc của ta a.
Mạc Khuynh Thành đi đến trước mở miệng nói.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, sau đó gật đầu:
- Tốt, hiện tại xuất phát.
- Ta mang thi thể của Đại Sơn cùng Tử Tuấn trở về.
Nhược Hoan bình tĩnh mở miệng, đám người Tần Vấn Thiên bước lên Bạch Hạc, phi hành mà đi.
Tốc độ của Bạch Hạc rất nhanh, một đường đi về phía trước.
- Có thi thể yêu thú, bên này.
Tần Vấn Thiên chứng kiến thi thể phía dưới mở miệng nói, Mạc Khuynh Thành câu thông Bạch Hạc khống chế phương hướng.
- Phía trước có rừng rậm.
Tô Mộc Vũ nhìn xa xa, chỗ đó có một mảnh rừng cây cực kỳ dày, rất dễ phục kích.
- Có người.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên sắc bén lại, chỉ thấy phía dưới có một đám thân ảnh phảng phất như cùng rừng nhiệt đới dung làm một thể, lặng yên lui lại.
- Bên cạnh cũng có người.
Bạch Hạc đáp xuống, bên cạnh lập tức xuất hiện vài đạo thân ảnh, chứng kiến bọn hắn, trong mắt Tần Vấn Thiên tuôn ra một đạo hàn quang đáng sợ.
- Diệp Vô Khuyết, Vương Đằng, Vũ Trọng.
Ba người này, đúng là ba người lúc trước khiêu chiến Đế Tinh học viện.
Chỉ thấy thân hình của bọn hắn chậm rãi bay lên không, chặn đường đi của Bạch Hạc, nói:
- Thật xảo a.
- Tránh ra.
Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng.
Nhưng đối phương bình tĩnh đứng ở đó, tiếng soẹt soẹt rè rè không ngừng, Tần Vấn Thiên thấy được không ít hắc y nhân chui vào trong rừng rậm.
Bạch Hạc giận dữ lao tới, muốn cùng ba người đối phương va chạm, Tô Mộc Vũ đánh tới Vương Đằng, Mạc Khuynh Thành đánh Vũ Trọng, mà Tần Vấn Thiên thì đối mặt Diệp Vô Khuyết.
Khí tức yêu dị điên cuồng tách ra, Tần Vấn Thiên đưa tay ấn ra ngoài, Luân Mạch điên cuồng gầm thét, Khai Sơn chưởng cùng với Phá Vọng ấn đồng thời đuổi giết ra, như muốn hủy diệt hết thảy.
Diệp Vô Khuyết cười lạnh, hai tay cùng lúc giết ra, khí tức sắc bén đáng sợ bạo phát.
Công kích của hai người va chạm, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy lực lượng của đối phương cuồn cuộn không dứt, đây là Nguyên Phủ cảnh, Tinh Thần nguyên lực mênh mông cường đại, trực tiếp đánh bay thân thể của hắn, buồn bực hừ một tiếng.
Bạch Hạc bay trở về, chặn đứng thân thể Tần Vấn Thiên, Tô Mộc Vũ cùng Mạc Khuynh Thành cũng từng người lui về, chứng kiến bóng đen đã đi vào trong rừng rậm.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên có một tia máu tươi tràn ra, đôi mắt lạnh như băng, rồi lại vô cùng yêu dị.
- Trở về đi.
Tô Mộc Vũ thấp giọng nói, Mạc Khuynh Thành nhẹ gật đầu, nàng biết rõ mặc dù bọn hắn tiếp tục đi về phía trước cũng có nguy cơ, nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh, Mạc Khuynh Thành phát hiện giờ phút này Tần Vấn Thiên triệt để thay đổi, yêu tuấn mà lạnh lùng, hắc ti bay lên.
- Diệp Vô Khuyết, ngươi sẽ trả giá thật nhiều.
Tần Vấn Thiên nói, Bạch Hạc đảo ngược bay trở về, âm thanh của Tần Vấn Thiên lạnh như băng quanh quẩn ở trong không gian.
Lông mày của Diệp Vô Khuyết có chút nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng kia của Tần Vấn Thiên, như trước quanh quẩn ở trong đầu, một khắc này Tần Vấn Thiên quá yêu dị.