Trong rừng, tụ tập không ít người, hiển nhiên đều bị tiếng hô kia hấp dẫn, nhưng bọn hắn đều vây quanh ở đó, tựa hồ nhìn thấy sự tình gì khiếp sợ.
Tần Vấn Thiên đi tới bên ngoài đám người, trái tim của hắn đập loạn.
Tựa hồ có bất an, cùng với sợ hãi, hắn sợ sẽ chứng kiến sự tình mình không muốn nhìn thấy nhất.
Bộ pháp trở nên vô cùng trầm trọng, Tần Vấn Thiên từng bước một, rốt cục đi vào trong đám người.
Trên cây, cổ thụ tráng kiện như xuất hiện vết rách, một chi trường mâu cắm ở trên cây, tựa hồ là bởi vì lực lượng của trường mâu quá lớn, mới làm cổ thụ có vết rách.
Mà ở trên trường mâu, một thiếu niên đính ở đó, máu tươi nhuộm hồng cả quần áo, sớm đã không có khí tức, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mở ra, trong ánh mắt kia tựa hồ còn có không cam lòng cùng tuyệt vọng, hắn còn trẻ như vậy, hắn đối với tương lai tràn đầy hướng tới, hắn cũng đã làm xong quyết tâm đối mặt với nguy cơ.
Nhưng hắn thật không ngờ, thế giới này sẽ tàn khốc như vậy, tánh mạng bị vô tình cướp đoạt, thậm chí bị ai giết chết cũng không biết.
- Đông.
Trái tim của Tần Vấn Thiên phảng phất như bị người hung hăng bóp nát, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thiếu niên ở trong tuyệt vọng chết đi kia, không phải Tử Tuấn sao, hắn vẫn còn trẻ như vậy, tràn đầy tinh thần phấn chấn, càng quan trọng hơn là hắn hiển nhiên không phải bị yêu thú trong Hắc Ám sâm lâm giết chết, trường mâu cắm vào trên người hắn kia, là tuyên chiến im ắng.
Sắc mặt của Mạc Khuynh Thành cùng Tô Mộc Vũ cũng trở nên trắng bệch, trên gương mặt xinh đẹp không còn vẻ tươi cười, mà là lạnh nhạt tới cực hạn.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt của hắn có chút không dám di động, nhưng vẫn dần dần chuyển qua, nhìn về một phía, ở đó, máu tươi nhuộm đỏ, một thân ảnh yên tĩnh nằm đấy, phảng phất như không còn có sinh cơ.
Đại Sơn âm thầm bảo hộ Tử Tuấn, khi thấy trên người Tử Tuấn cắm trường mâu, tâm của Tần Vấn Thiên đau, quả nhiên, hắn cuối cùng thấy được sự tình hắn sợ hãi nhất.
Tiếng vang soẹt soẹt rè rè truyền ra, lại có vài đạo thân ảnh lao đến, thân hình của Nhược Hoan mê người như trước, nhưng trên mặt tràn ngập mị ý lúc này chỉ còn lại có rét lạnh thấu xương, cùng với thống khổ.
Chỉ thấy nàng trực tiếp nhào tới bên người Đại Sơn, quỳ gối ở đó, duỗi ra hai tay run rẩy, tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt của Đại Sơn, trong mắt của nàng, nước mắt rơi như mưa.
Nước mắt im ắng, đây là lần thứ nhất Tần Vấn Thiên chứng kiến Nhược Hoan lộ ra thần sắc thống khổ như vậy, chớ nói chi là không ngừng nhỏ nước mắt.
Nàng luôn cười đùa hảo hữu bên người, nhưng ai lại biết rõ sau lưng âm điệu đùa giỡn chất chứa cảm tình chân thành tha thiết.
- Ah...
Nhược Hoan ngửa đầu, tiếng rống giận dữ tràn đầy bi phẫn quanh quẩn ở trong Hắc Ám sâm lâm, mặc cho ai cũng có thể cảm nhận được bi thương cùng tuyệt vọng.
Đám người La Thành, Phàm Nhạc cũng chạy tới bên cạnh Nhược Hoan, quỳ gối ở đó, tâm đều rất đau.
Tần Vấn Thiên nện bộ pháp như trầm trọng ngàn cân, chậm rãi đi tới bên người Tử Tuấn, vươn tay, thay hắn vuốt mắt.
Sau đó hắn rút trường mâu ra, ôm thân thể Tử Tuấn đi về phía Đại Sơn, đặt hắn ở bên người Đại Sơn, hắn cũng quỳ trên đất, yên lặng nhìn hai người.
- Sư đệ, tương lai ngươi có thành tựu, nhớ đến Đế Tinh học viện thăm sư huynh, cũng đừng đến lúc đó không nhận người a.
Đại Sơn nói tựa hồ lượn lờ ở bên tai, hắn đã là Luân Mạch cảnh cửu trọng, năm nay hắn nhất định có thể bước vào Nguyên Phủ cảnh, đợi đến lúc bước vào Nguyên Phủ, Đại Sơn sư huynh sẽ chuẩn bị trở thành trưởng lão danh dự, dạy bảo học viện.
Cho nên, Đại Sơn rất thích Tử Tuấn, hắn muốn dạy dỗ đệ tử giống như Tần Vấn Thiên, vì học viện bồi dưỡng nhân tài.
Giấc mộng của hắn cũng không xa xôi, rất bình thường, hắn thầm nghĩ an an ổn ổn Sở quốc Đế Tinh học viện vượt qua nhân sinh của mình.
Nhưng hôm nay, hết thảy đều đã thành không.
Hắn chết, sư huynh chất phác vài ngày trước còn sống sờ sờ, tựa như đại ca của hắn, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Ở trên thi thể của hắn, còn cắm vài cây trường mâu, người ám sát hắn, không chỉ một người.
Có người ý định muốn giết bọn hắn, không biết là vì giết chết Tử Tuấn, hay vì giết Đại Sơn.
- Nhược Hoan tỷ.
Tần Vấn Thiên quát lên, Nhược Hoan nhìn về phía hắn, trước kia Tần Vấn Thiên đều xưng hô nàng là sư tỷ, lần này gọi nàng Nhược Hoan tỷ.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vươn tay, thay Nhược Hoan lau sạch nước mắt.
Ở trong mắt Tần Vấn Thiên, có một nụ cười, nhưng nụ cười này lại yêu dị như vậy, đây là lần thứ nhất Nhược Hoan ở trong mắt Tần Vấn Thiên chứng kiến nụ cười như vậy? Về sau nàng cũng quên không được nụ cười của Tần Vấn Thiên giờ khắc này, đó là bi thương, thống khổ cùng với quyết tâm, lòng của hắn, chỉ sợ cũng rất khó chịu.
- Ta biết rõ vô luận lại làm cái gì, Đại Sơn sư huynh cũng sẽ không sống lại, nhưng người giết hắn, nhất định sẽ trả giá thê thảm.
Tần Vấn Thiên chậm rãi nói.
Đại Sơn ở Đế Tinh học viện căn bản không chọc ra cừu nhân gì, hắn đi vào Hắc Ám sâm lâm chỉ là âm thầm bảo hộ Tử Tuấn, càng sẽ không cùng người xung đột, người giết hắn, là khiêu khích Đế Tinh học viện.
Chỉ sợ sau lưng cái này, thoát ly không được bóng dáng của Hoàng thất.
Nếu thật như hắn nghĩ, hắn thề, Sở quốc hoàng quyền, nhất định sẽ đổi chủ, nhất định.
Chỉ cần Tần Vấn Thiên hắn còn sống.
Trong mắt Nhược Hoan có tơ máu, nàng nhẹ gật đầu, hung thủ giết chết Đại Sơn, nhất định phải trả giá thật nhiều.
- Chúng ta phải báo cho người của Đế Tinh học viện toàn bộ rút lui, cái này rất có thể không chỉ là nhằm vào Đại Sơn, mà là nhằm vào Đế Tinh học viện.
Tô Mộc Vũ cũng rất khó chịu, nhưng nàng với tư cách sư tỷ dẫn đội trong Hắc Ám sâm lâm, nhất định phải cực kỳ tỉnh táo.
- Ngoại trừ mấy người chúng ta, những đệ tử khác đại đa số vẫn ở giai đoạn khảo hạch, mặc dù có người muốn nhằm vào, cũng chỉ là đối phó chúng ta.
La Thành cũng có chút tỉnh táo, mở miệng nói:
- Nhưng khảo hạch này hoàn toàn chính xác không cần phải tiến hành nữa, nên thông tri rút lui, chúng ta cũng cần ly khai Hắc Ám sâm lâm.
Tô Mộc Vũ nhẹ gật đầu, biết rõ La Thành nói rất đúng, địch tối ta sáng, là chuyện nguy hiểm nhất, hơn nữa đệ tử khảo hạch phân tán ở trong Hắc Ám sâm lâm, mấy người nếu như bọn họ xâm nhập đi tìm, căn bản không có khả năng.
Chỉ thấy thân thể Tô Mộc Vũ bay lên trời, đứng ở trong hư không, rống lên một tiếng: