Thái Cổ Thần Vương

Chương 290: Bi thống (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:

- Ngốc tử, có thể cùng ta nói sự tình trước kia của ngươi không?

- Ngươi muốn nghe cái gì?

Tần Vấn Thiên đáp lại nói:

- Ngoại trừ đến Hoàng thành, ta ở Thiên Ung Thành một mực ở Tần phủ, chưa làm qua sự tình gì.

- Cùng Bạch Thu Tuyết thì sao.

Mạc Khuynh Thành nói nhỏ, bất quá tựa hồ ý thức được mình không nên hỏi, không khỏi lộ ra thần sắc dí dỏm:

- Không để ngươi chú ý sao.

- Đều đã qua, có cái gì phải chú ý.

Tần Vấn Thiên nhún vai nói.

- Cũng đúng.

Mạc Khuynh Thành tự nhiên cười nói:

- Dù sao ngươi có thể tìm được người tốt hơn, chuyện trước kia cũng không cần quan tâm.

- Tìm được người tốt hơn sao?

Con mắt của Tần Vấn Thiên chớp chớp, sau đó nhìn về phía Mạc Khuynh Thành.

Nếu nói tốt hơn, trước mắt Sở quốc đệ nhất mỹ nữ, vô luận phương diện nào, cũng đều ưu tú hơn Bạch Thu Tuyết nhiều.

Nhìn thấy Tần Vấn Thiên một mực nhìn mình chằm chằm, mặt của Mạc Khuynh Thành lại đỏ lên, lập tức u oán trừng Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi hỗn đãn.

Nói xong nàng giục ngựa đi về phía trước, trong tầng trời thấp còn có Bạch Hạc xoay quanh.

- Không phải ngốc tử sao, tại sao lại biến thành hổn đãn rồi.

Tần Vấn Thiên gãi gãi đầu, thì thầm một tiếng, cười ngây ngô đuổi theo.

Trong nháy mắt, bước vào Hắc Ám sâm lâm đã hơn mười ngày, tất cả đệ tử Học viện Vũ phủ khảo hạch ở trong Hắc Ám sâm lâm sinh tồn trong gian nan, săn giết yêu thú, rất nhiều người tựa hồ lúc này mới ý thức được võ đạo gian khổ.

Lúc này Tử Tuấn đi tới một khu rừng rậm, trường thương trong tay đâm vào đầu một con Yêu Hùng, sau đó mở ra đầu của nó lấy yêu hạch, để vào trong túi vác ở trên người.

Giờ phút này quần áo hắn rách rưới, trên mặt mang vết máu nhàn nhạt, nhưng gương mặt lại tràn đầy mỉm cười, hắn đã săn giết không ít yêu thú cấp thấp rồi, trở lại Hoàng thành có thể đổi lấy một ít Tinh Thạch tu luyện, như vậy hắn tu hành có thể nhanh hơn rồi.

Mỗi lần nghĩ vậy, Tử Tuấn sẽ cười rất vui vẻ, hắn lập chí giống như Tần Vấn Thiên, ở một năm sau, tranh thủ ở trong Quân Lâm yến lấy được thành tích huy hoàng.

Có ước mơ như vậy, nhưng hắn hiểu được, mình cũng cần trả giá cố gắng càng lớn, mặc dù có nguy cơ, nhưng sẽ không tiếc.

Trên mặt thiếu niên tràn ngập cương nghị.

Sau lưng hắn, dưới cây cổ thụ, ánh mắt Đại Sơn nhìn Tử Tuấn, mặt mũi tràn đầy thưởng thức, dù tương lai đối phương không xuất sắc bằng Tần sư đệ, nhưng cũng sẽ không kém quá xa.

Chỉ thấy Tử Tuấn tiếp tục đi về phía trước, trong tích tắc này, trong mắt của hắn hiện lên một tia sắc bén.

Hắn ném bao tải đi, trường thương nơi tay, thanh âm gào thét cuồn cuộn, đó là ba mũi tên khủng bố, như thiểm điện màu vàng.

Thân thể Tử Tuấn lui về phía sau, trường thương liên tục rung rung, hóa thành thương vũ, tiếng vang đông đông đông truyền ra, trường thương cùng mũi tên va chạm, Tử Tuấn bị chấn đến liên tục lui về phía sau, khó khăn lắm mới ngăn trở được.

Nhưng cũng ở tích tắc này, một chi trường mâu xuyên thấu hư không, ở trong đồng tử của hắn phóng đại vô hạn.

- Phốc phốc...

Trường mâu có lực lượng khủng bố, mang theo thân thể Tử Tuấn bay lên, hung hăng cắm vào một cổ thụ, đính thân thể Tử Tuấn ở đó.

Khuôn mặt tươi cười của Tử Tuấn không còn sót lại chút gì, giờ phút này hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, gian nan cúi đầu nhìn trường mâu cắm vào trái tim.

Tại sao có người lợi hại như vậy, muốn ám toán hắn!

Ánh mắt của hắn đã không còn sáng rọi, nhưng con mắt như trước mở ra, tựa hồ chết không nhắm mắt, hắn còn có mộng tưởng chưa hoàn thành, nhưng hết thảy, vĩnh viễn đã xong.

- Không...

Một tiếng rống giận dữ tràn đầy không cam lòng cùng sợ hãi chấn động hư không, Tinh Hồn của Đại Sơn tách ra, thân thể chạy như điên đến, ở nháy mắt mũi tên kia xuất hiện hắn đã có bất an mãnh liệt, chạy như điên ra, nhưng hết thảy đã chậm.

Xa xa, trong rừng có tiếng vang soẹt soẹt rè rè, có một đôi mắt lợi hại đáng sợ nhìn chằm chằm vào Đại Sơn, trong mắt tràn ngập sát ý, như một độc xà âm lãnh, đang săn giết con mồi của mình.

Tiếng hô của Đại Sơn cực kỳ kịch liệt, người trong phương viên trăm dặm điên cuồng hội tụ tới.

Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành và Tô Mộc Vũ một chỗ, khi hắn nghe được tiếng hô kia, liền sinh ra bất an mãnh liệt, tiếng hô kia, giống như có chút quen thuộc.

- Ông!

Tần Vấn Thiên nhảy xuống chiến mã, sau lưng phảng phất như sinh ra cánh chim, điên cuồng chạy tới, như một đạo thiểm điện.

Mạc Khuynh Thành huýt sáo, Bạch Hạc ở giữa không trung xoay quanh lao xuống, Mạc Khuynh Thành đạp lên lưng Bạch Hạc, nhanh chóng lao về phía kia.

Tô Mộc Vũ ngự không phi hành, theo sát Tần Vấn Thiên.

Bất an, càng ngày càng mãnh liệt.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)