Tần Vấn Thiên tóc đen tung bay, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Mộng Ngữ hỏi:
- Ngươi vừa rồi sử dụng, là Sinh Tức Cửu Kiếm?
Thiên Mộng Ngữ lộ ra một tia kinh dị, nhìn Tần Vấn Thiên:
- Làm sao ngươi biết được.
Tần Vấn Thiên nói mình tới từ tiểu quốc, tại sao lại biết bí tịch Sinh Tức Cửu Kiếm của Thanh Vân Các nàng.
- Ta xem qua có người sử dụng Sinh Tức Cửu Kiếm.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, bộ kiếm pháp này, chính là một trong bốn bức Thần Văn họa quyển của Công Dương Hoằng, hắn và Công Dương Hoằng phỏng đoán ra, tựa hồ là nữ tử Công Dương Hoằng âu yếm tu luyện, nhưng tình huống cụ thể làm sao Tần Vấn Thiên không biết.
- Vừa rồi đa tạ.
Tần Vấn Thiên nhìn Thiên Mộng Ngữ nói lời cảm tạ.
- Ngươi vẫn là trước ngẫm lại bản thân làm thế nào đi.
Thiên Mộng Ngữ dời đi, tuy nói Tần Vấn Thiên nhận ra Sinh Tức Cửu Kiếm, nhưng nàng sẽ không đi giúp Tần Vấn Thiên, nàng khó có được tiến nhập Thú Linh thí luyện tràng một hồi, tự nhiên không muốn chết ở chỗ này, loại cơ hội thí luyện này, là không nhiều.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua thế cục chung quanh, đích xác rất khó a.
- Ô...ô...n...g.
Đột ngột, thân hình của Tần Vấn Thiên lập loè, Côn Bằng chi dực như ẩn như hiện, cả người chạy như bay lên, hướng một chỗ trống rút lui.
Chỉ thấy hai người lướt ra, chặn đứng lối ra của hắn, tốc độ của Tần Vấn Thiên không có chút đình chỉ, Khai Sơn thức nộ giết mà ra, lao thẳng tới một người trong đó.
- Phốc xuy!
Một tiếng vang nhỏ, thân thể người kia trở nên hư ảo, Phương Thiên Họa Kích trực tiếp đâm vào đầu lâu của hắn, đồng thời Tần Vấn Thiên đánh qua bên trái một đạo chưởng ấn.
- Đùng.
Lực lượng cường đại truyền lại bàn tay, Tần Vấn Thiên mượn cỗ lực lượng này thân thể lại bay lơ lửng lên trời, như Côn Bằng khiêu dược, lúc rơi xuống đất đã chạy ra phạm vi vây quét, điên cuồng bôn tẩu rời đi.
- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết thật là tinh diệu, tuyệt đối là cấp hoàn mỹ của Luân Mạch quyển.
Cường giả Thương Vương Cung nhìn thấy tình cảnh này thần sắc hơi biến ảo, sau đó bọn họ cũng dạo bước mà ra, như Côn Bằng lập loè.
Còn đám người thanh niên yêu tuấn kia, bọn họ tới từ Thiên Yêu Tông, lúc này trên người bọn họ như xuất hiện Yêu Thú chi dực, thời điểm dậm chân như có tiếng gió nộ khiếu, tốc độ cực kỳ nhanh.
- Lá gan thật không nhỏ, người Thiên Yêu Tông không dễ trêu chút nào a.
Thiên Mộng Ngữ nhìn thấy tình hình như thế, nàng cũng dạo bước đuổi theo.
Tần Vấn Thiên rất rõ ràng trong người này không phải cường giả Luân Mạch cảnh của Sở Quốc, đối với Luân Mạch đỉnh phong phổ thông của Sở Quốc, hắn cũng có thể đơn giản giết chết, nhưng người trong Thú Linh thí luyện tràng, bất kỳ người nào phóng ở Sở Quốc đều là tinh anh, nhất là thanh niên yêu dị kia, cùng hắn đối kháng qua một lần, Tần Vấn Thiên cảm giác được thực lực đối phương không phải chuyện đùa.
Hắn còn không có mù quáng tự tin đến cho rằng Luân Mạch cảnh bát trọng như hắn có thể ứng phó đối phương vây quét, bởi vậy chỉ có thể lấy Cửu Thiên Côn Bằng Quyết trốn.
Tu hành Cửu Thiên Côn Bằng Quyết Luân Mạch quyển tới đại thành, hắn ở phương diện tốc độ tuyệt không yếu hơn bất luận kẻ nào.
Người đuổi ở sau lưng Tần Vấn Thiên càng ngày càng ít, thanh niên yêu dị của Thiên Yêu Tông, Thương Vương Cung Nhạc Thanh Phong, Thanh Vân Các Thiên Mộng Ngữ là ba người trong đó.
Dọc đường, bọn họ còn gặp một ít cường giả khác, bọn họ thấy tình hình như thế dường như cũng ngửi được cái gì, cùng nhau truy kích Tần Vấn Thiên.
Phía trước có một dòng sông, thân thể Tần Vấn Thiên nhảy lên, lại đột ngột từ mặt đất bay lên, giống như Đại Bằng lăng không hư độ, trực tiếp rơi vào bờ đối diện.
Những người khác nhao nhao đuổi theo, hiển lộ thần thông vượt qua sông lớn.
Rất nhanh, Tần Vấn Thiên bôn tẩu vào một mảnh rừng rậm, điều này làm cho những người truy đuôi kia thần sắc khó coi, bọn họ nhiều cường giả như vậy, dĩ nhiên không thể truy kích được Tần Vấn Thiên.
Có nhiều thời gian như thế, cũng đủ để săn giết mấy Chiến Thú a.
Lại không biết thời khắc này trong lòng Tần Vấn Thiên cũng rất tức giận, bất quá là cắn nuốt một Thú Linh mà thôi, thí luyện tràng này có rất nhiều Thú Linh, Thú Linh xếp hạng cao hơn hắn thôn phệ cũng không ít, những người này lại hùng hổ doạ người.
Cuối tùng lâm là một ngọn núi đá, có thác nước trút xuống, tả hữu đều là hồ nước, đúng là một tuyệt địa không có đường lui.
Tần Vấn Thiên hơi đình trệ, phía sau có tiếng rít lọt vào tai, thanh niên yêu dị của Thiên Yêu Tông lao tới, dừng lại ở cách hắn không xa.
Trên lưng Yêu Sinh mọc Đại Bằng chi dực, ánh mắt của hắn yêu dị, lạnh lẽo, cước bộ bồng bềnh mà động, chưởng lực nhẹ nhàng oanh ra.
- Ô...ô...n...g.
Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên thẳng tiến không lùi, tựa như tia chớp ám sát ra.
Thủ chưởng của Yêu Sinh run lên, Yêu khí điên cuồng bạo phát, bàn tay của hắn như hóa thành hùng chưởng to lớn, điên cuồng phách ra, chấn động ở trên Phương Thiên Họa Kích, thân thể hắn nhẹ nhàng không gì sánh được, thời điểm công kích mà ra, thân thể ma sát Phương Thiên Họa Kích lao tới Tần Vấn Thiên, yêu quang nở rộ, bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, chưởng lực của hắn nhìn như vô lực như trước.
Tần Vấn Thiên không có lui, huyết mạch điên cuồng bạo phát, bàn tay của hắn vung ra, như một ngọn núi chân chính ầm ầm đập xuống.
- Bành.
Cơn lốc kinh khủng càn quét ở trong hư không, thân thể hai người đồng thời lui về phía sau, Luân Mạch của Tần Vấn Thiên rung động, tim đập loạn, thần thông của đối phương, cường đại mà quỷ dị.
Yêu Sinh cũng lui về sau một bước, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, sau đó lãnh quang càng cường đại.
Một cỗ Yêu khí xung thiên bộc phát ra, cánh tay hắn sinh ra lân giáp, trong con ngươi lập loè yêu quang, cánh chim sau lưng quang mang càng cường thịnh, lúc này hắn giống như một yêu nhân kinh khủng.
Cuồng phong xẹt qua, Yêu Sinh lần thứ hai đánh về phía Tần Vấn Thiên.