Tần Vấn Thiên gật đầu với hai người, lập tức cất bước về phía trước, đi trên con đường của riêng mình.
Con đường tu hành chung quy vẫn phải là tự mình đi, nhất là vào loại thời khắc đang gặp bình cảnh này, không ai có thể giúp được ngươi mà, thế lực mạnh tới mấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cung cấp thiên tài địa bảo để ngươi cảm ngộ được tốt hơn, nhưng cuối cùng có thể bước ra được một bước đó hay không thì vẫn cứ phải là dựa vào bản thân mình.
Lý Dục Phong gật đầu với Tri Âm, hắn một mình xoay người rời đi, rất tiêu sái, đúng như những gì mà hắn nói, hắn cần tìm động phủ để tu hành.
Tri Âm nhìn theo bóng dáng của Tần Vấn Thiên, lộ ra một nụ cười, nàng ta ngồi xuống đất, vung tay lên, lập tức một chiếc đàn cổ xuất hiện, nàng ta không ngờ đang gẩy đàn trên Tiên sơn, tiếng đàn du dương truyền ra, Tiên sơn hoang vu giống như chỉ có nàng ta và tiếng đàn của nàng ta.
Tiếng đàn này như là đang đưa tiễn Tần Vấn Thiên, hắn cũng không quay đầu lại, cứ vậy tiến về phía trươc, không có mục đích, chỉ lẳng lặng cảm thụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây