Sở Thiên Kiêu ly khai gian phòng của phụ thân, người Sở Quốc đều không biết, Sở Quốc Quân Vương một mực ở vào trạng thái ốm đau, mặc dù là những đan dược đẳng cấp cao kia, đối với bệnh của cũng hắn không tác dụng chút nào.
Sở Vương mơ hồ còn nhớ rõ, bệnh này của hắn, bắt đầu từ năm đó Tần Vũ qua đời, Tần phủ rời Hoàng Thành đi Thiên Ung Thành, mới dần dần phát hiện một chút manh mối, đồng thời chậm rãi nghiêm trọng lên.
Sở Thiên Kiêu đi tới một tòa đại điện, ở trước người hắn, hai bên đứng vài tên thị vệ thiết huyết, thân thể như trường thương thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, giống như từng pho tượng.
- Chuyện thứ nhất, triệu tập 10 Nguyên Phủ Long vệ tới nơi này, hôm nay không được để bất luận kẻ nào tiếp cận phụ vương, nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào.
- Chuyện thứ hai, bên tiền tuyến, hạ lệnh chấp hành kế hoạch trảm thủ.
- Chuyện thứ ba, thông tri Hắc Bảo, tăng số người, chết cũng phải bảo vệ Tần Hạo cho ta.
- Chuyện thứ tư, tất cả thống lĩnh quân đội Hoàng cung cùng với Hoàng Thành, nghiêm mật giám thị người nhà của bọn họ, người nhà có dấu hiệu dời đi, trực tiếp khống chế, hoặc kích sát.
- Chuyện thứ năm...
Sở Thiên Kiêu nói xong dừng lại khoảnh khắc, tùy tiện nói:
- Mà thôi, bên Cửu Huyền Cung kia, ta tự mình tới đàm phán.
Lần này, quán quân của Quân Lâm yến bị Đế Tinh Học Viện cướp đoạt, mà không có rơi vào trong tay Cửu Huyền Cung, có lẽ Cửu Huyền Cung sẽ không đợi cơ hội lần sau.
Bây giờ, tựa hồ là thời gian chậm rãi ngầm chiếm đoạt Sở Quốc, phụ tử Lạc Thiên Nhai sẽ phải sai người phối hợp hắn.
Những thị vệ kia chuyển bước, vô thanh vô tức tiêu thất, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, đi chấp hành mệnh lệnh của Sở Thiên Kiêu.
Sở Thiên Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện, gian phòng kia bị tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hắn không tin, có người có thể âm thầm tiến đến.
Sau khi Sở Thiên Kiêu ra lệnh một đoạn thời gian, Sở Quốc như cơ khí vận chuyển, thế lực vận tải lớn nhất của Sở Quốc là Thiên Vận Phường tựa hồ cũng cực kỳ náo nhiệt.
Mà ở thời điểm hắn ra lệnh, tòa thành âm lãnh trong Hắc Ám Sâm Lâm kia, vẫn lạnh lẽo sâm nghiêm như vậy, vĩnh viễn như vậy.
Một xe ngựa đi tới trước Hắc Bảo, lấy ra một lệnh bài, đại môn lạnh như băng kia chậm rãi kéo ra, trên xe ngựa có một nhóm thân ảnh dạo bước, đi vào trong Hắc Bảo.
Những thân ảnh này đi thẳng tới trước một lao tù, nhìn thân ảnh đang ngồi bên trong, bất ngờ chính là Tần Hạo.
- Mở cửa.
Người kia cầm lệnh bài lạnh như băng nói.
Thủ vệ kia nhìn hắn một cái, mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn lấy chìa khóa mở lao tù ra.
Thân ảnh tay cầm lệnh bài cùng bảo vệ cùng nhau bước vào trong đó, tiếp tục nói:
- Mở gông xiềng trên người hắn.
- Không được.
Thủ vệ kia cự tuyệt nói, không ai có loại quyền hạn này.
- Phốc xuy!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một chủy thủ phong duệ từ phía sau trực tiếp cắm vào trái tim hắn, đồng thời một tay bưng kín miệng của hắn, chủy thủ khuấy động, con mắt người kia chậm rãi nhắm lại.
Người tay cầm lệnh bài tìm ra chìa khóa, lập tức mở gông xiềng trên người Tần Hạo.
Tần Hạo mắt vẫn nhắm như cũ, chậm rãi đứng dậy, có người đi tới, lấy ra quần áo mới khoác lên người hắn, dường như đang làm một chuyện cực kỳ bình thường.
- Có người cướp ngục.
Đột ngột, có bảo vệ tuần tra phát hiện tình huống bên này, lập tức phát ra tiếng cảnh báo, những thân ảnh mới vừa vào kia bắt đầu động, vô thanh vô tức thả ra sát ý, như U Linh lập loè.
Ánh mắt Tần Hạo rốt cục mở ra, không có phong mang, lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh.
- Hết thảy đều chuẩn bị xong chưa?
Tần Hạo hỏi.
- Còn chưa.
Người nọ trả lời, nhưng Tần Hạo không lộ ra thần sắc dị dạng, dường như sớm đã dự liệu được.
- Xuyên thiếu gia được cứu, cân bằng bị xúc động, Sở Thiên Kiêu đã chuẩn bị động thủ, không động nữa, lúc nào Sở Thiên Kiêu cũng có thể sẽ xử quyết tướng quân, chúng ta chỉ có thể sớm hành động.
Người nọ nói xong, hắn như trước xưng hô Tần Hạo là tướng quân.
- Cuối cùng vẫn phải đối địch với Sở Quốc sao?
Tần Xuyên nhìn về phía lao tù lạnh như băng, thở dài một tiếng.
- Từ khi Võ Vương qua đời, cũng đã chú định rồi, 12 vị tướng quân lập thệ báo thù cho Võ Vương, lễ thành nhân của hậu đại chính là lập lại huyết thệ này, chỉ là tướng quân một mực ẩn nhẫn không phát, cha ta cùng với chư vị thúc phụ, chỉ có thể lấy lui làm tiến, nghỉ ngơi lấy lại sức, bắt đầu chờ đợi.
Người nọ thấp giọng nói, nhưng tiếng nói của hắn, lại có vẻ cực kỳ trầm trọng, có một cỗ thiết huyết.
Tựa hồ ngay cả Võ Vương chết, cũng có một đoạn lịch sử không muốn người biết.
Lúc ấy Võ Vương oai phong một cõi, Tiên Hoàng mới có thể tọa ủng thiên hạ, bình định bát phương.
Nhưng thỏ chết cẩu phanh.
Đoạn lịch sử kia chỉ có những tướng quân của Sở Quốc năm đó mới hiểu nội tình.
Còn người Sở Quốc biết, chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Không ai biết lúc trước phát sinh qua cái gì, nhưng đoạn lịch sử kia, tuy lúc đó cực kỳ bình tĩnh, nhưng kì thực sau lưng, đã ẩn chứa một cỗ phong bạo đáng sợ.