Thái Cổ Thần Vương

Chương 254: Mạo hiểm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mạc Khuynh Thành quát, tựa hồ cũng là thông tri cường giả của Đế Tinh Học Viện.

Tần Vấn Thiên cũng biết Mạc Khuynh Thành nói không sai, hắn căn bản không nghĩ đến có người dám ở Đế Tinh Học Viện động thủ, Nhậm Thiên Hành cũng sơ ý, hắn chỉ nghĩ ngày mai Tần Vấn Thiên đi ra phải có người hộ vệ Tần Vấn Thiên an toàn.

Nhưng hiển nhiên địch nhân của hắn cũng rất thông minh, hơn nữa không chỉ thông minh, còn có lực lượng thẩm thấu đến nội bộ của Đế Tinh Học Viện.

- Ô...ô...n...g.

Cuồng phong càn quét, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp vứt ra ngoài, nhưng căn bản đỡ không được đối phương, chỉ thấy bàn tay của đối phương vỗ một cái, Phương Thiên Họa Kích liền bay ra ngoài, mà thân thể hắn thì huyền phù ở trong không trung đánh về phía Tần Vấn Thiên.

Vận chuyển Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, Tần Vấn Thiên giống như một đạo tàn ảnh lui về phía sau, hắn chỉ cần thời gian cực ngắn như vậy là đủ rồi, đối phương sẽ không dám thương hại Mạc Khuynh Thành, hắn chỉ cần ngăn chặn một chút thời gian là được.

- Ai dám ở học viện càn rở.

Tiếng gầm lên giận dữ cuồn cuộn, chấn động cả Đế Tinh Học Viện, làm cho đôi mắt người kia nhoáng lên, trong mắt như có chút luống cuống, một vị cường giả Nguyên Phủ cảnh như vậy đương nhiên sẽ không muốn sau khi giết Tần Vấn Thiên xong liền đi chịu chết.

Đến cảnh giới như hắn, không có khả năng cam nguyện làm tử sĩ cho người khác.

- Tiểu Bạch.

Mạc Khuynh Thành tựa hồ nhận ra ánh mắt của hắn, nhìn bạch hạc hô một tiếng, bạch hạc từ không trung đáp xuống, lệ trảo trực tiếp chụp vào người nọ.

- Cút.

Người nọ bạo nộ đánh ra một chưởng, nhưng bạch hạc là Yêu Thú cấp bảy, bản thân có thể so với Nguyên Phủ cảnh, nơi nào dễ dàng thoát khỏi như vậy.

Người nọ hoàn toàn bạo tẩu, liên tục oanh ra vài đạo công kích, bạch hạc phát ra tiếng kêu thê thảm, rơi xuống ở bên cạnh, người nọ thì tiếp tục lao về phía Tần Vấn Thiên.

- Không còn kịp rồi.

Ánh mắt người này vô cùng sốt ruột, hội tụ lực lượng đáng sợ không gì sánh được, oanh về phía Tần Vấn Thiên một đạo khí tức vô cùng phong duệ, như lợi kiếm, muốn đâm xuyên thân thể Tần Vấn Thiên.

- Ngã xuống.

Mạc Khuynh Thành ở thời điểm bạch hạc kéo đối phương một sát na liền tới gần Tần Vấn Thiên, lúc này thân thể của nàng trực tiếp đánh về phía Tần Vấn Thiên, thân thể Tần Vấn Thiên bay ra, khí tức kinh khủng kia thổi qua bên mặt, cực kỳ lạnh.

- Thời gian không còn kịp rồi.

Ánh mắt của người kia khó coi, lần thứ hai đánh ra một đạo chưởng ấn, sau đó không để ý đến hai người Tần Vấn Thiên chết sống, quay đầu rời đi, nhanh như thiểm điện, lại trễ, mạng của hắn cũng sẽ lưu lại.

Một tiếng nổ vang ầm ầm, Tần Vấn Thiên cảm giác được lực lượng đáng sợ công kích ở trên người hắn, ho ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn căn bản không rảnh quản thương thế của mình, lúc này hắn chỉ muốn biết người ghé vào trên lưng hắn hiện tại ra sao.

- Khuynh Thành.

Tần Vấn Thiên hô một tiếng, lúc này hắn cảm giác trái tim nhúc nhích kịch liệt, hắn dĩ nhiên sợ hãi.

Một giọt máu tươi đỏ thẫm rơi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, điều này làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác trong lòng hoảng loạn, lúc này hắn thực sự rất sợ, đó là sợ hãi tới từ nội tâm, thân thể hắn ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

- Ta không sao.

Một tiếng nói rất nhỏ truyền ra, nhưng thanh âm này rơi vào trong tai Tần Vấn Thiên lại như tiếng trời.

Trên lưng hắn đột nhiên trở nên nhẹ, thân ảnh kia lăn xuống, lăn đến bên cạnh hắn, khuôn mặt nhìn hắn.

Dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc, khiến cho người hô hấp cũng phải dừng lại, chỉ thấy dung nhan kia tiều tụy cùng tái nhợt, cùng với vết máu ở khóe môi, Tần Vấn Thiên cảm giác bản thân quá vô năng.

- Nguy hiểm thật.

Mạc Khuynh Thành nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười kia lại làm cho lòng người đau đớn.

- Là người nào, ai dám ở trong Đế Tinh Học Viện giết mình.

Trong lòng Tần Vấn Thiên rống giận, có một cỗ sát ý vô cùng cường liệt.

Rốt cuộc là người nào, ở sau Quân Lâm yến, còn không tiếc bất cứ giá nào giết hắn?

Tần Vấn Thiên run rẩy vươn tay, khẽ vuốt vết máu ở khóe miệng của Mạc Khuynh Thành, hắn cũng cười, nhưng tâm đau đớn.

- Thực sự không sao?

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.

- Ta còn có đan dược.

Mạc Khuynh Thành từ trên người lấy ra một viên đan dược dùng ngay, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi có thể dìu ta lên hay không?

Thời điểm nói ra lời này, trên mặt nàng tái nhợt, lại có một rặng mây đỏ.

- Ừm.

Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó hắn giúp đỡ Mạc Khuynh Thành đứng lên, nói:

- Ngươi tốt nhất điều tức một chút.

- Được.

Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức.

Mà giờ khắc này lục tục có người hàng lâm, bọn họ ở trong hư không điên cuồng tìm kiếm, đồng thời có người xuống tra xem thương thế của Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành.

- Là người nào to gan như vậy.

Cố lão thấy Mạc Khuynh Thành thụ thương lộ ra thần sắc thương tiếc, cực kỳ phẫn nộ.

- Đối phương ở trước khi chúng ta tới liền chạy trốn, thậm chí chưa kịp giết Vấn Thiên, hiển nhiên là biết không kịp, trễ một bước nữa chính hắn cũng chạy không thoát, nhưng thời gian ngắn ngủi như thế, không có khả năng ở dưới mí mắt của chúng ta chạy ra học viện.

Trong hư không, thần sắc của Nhậm Thiên Hành xanh mét, hắn khinh thường a.

Hắn nghĩ tới ngoài học viện, lại không nghĩ rằng ám sát dĩ nhiên sẽ ở trong Đế Tinh Học Viện.

- Ngươi là nói, Đế Tinh Học Viện chúng ta có nội tặc.

Ánh mắt Cố lão sắc bén, sát ý cường liệt.

Sát ý trên người Tần Vấn Thiên, cũng vô cùng cường liệt.

Trên Quân Lâm yến hắn bộc lộ phong mang, xem ra có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết a.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)