Thanh niên tựa như lầu bầu nói:
- Nước trong này rất sâu, bây giờ Tần Vấn Thiên nháo trò như thế, đệ đệ kia của ta, sợ là sẽ không cam lòng, các đại gia tộc tất nhiên sẽ không an phận, đến lúc đó cân bằng sẽ bị đánh vỡ.
- Cân bằng?
Túy Tửu Tiên nghe như lọt vào trong sương mù, tựa hồ càng ngày càng không hiểu.
- Mặc dù ta ở trong Sở Vương nhất mạch không phải người lương thiện gì, nhưng ngươi thật cho rằng có thể hạ thủ với những trung thần không có uy hiếp kia? Đệ đệ Sở Thiên Kiêu của ta cũng là nhân trung long phượng, làm sao không có khí lượng như thế.
Thanh niên uống cạn rượu trong ly, hình như buồn bực, sau đó nhấc chân ly khai.
- Phản quân một năm chưa bình, chủ tướng Tần phủ bình yên vô sự, không phải Sở Quốc Hoàng thất vô năng, chỉ là Sở Quốc không muốn bình định, này chính là cân bằng.
Thanh niên dạo bước mà đi, thân ảnh từ từ tiêu thất, nhưng Túy Tửu Tiên lại sững sờ ở đó, nhìn thanh niên ngây người.
Một lát sau, Túy Tửu Tiên cười khổ, thì thào nói nhỏ:
- Khó trách hắn nguyện làm một vương gia tiêu dao, lục đục với nhau như vậy, quả thật không thú vị, vẫn là rượu càng khiến người ta thống khoái.
...
Đế Tinh Học Viện, Tần Vấn Thiên đã trở về.
Giờ khắc này ở trong tiểu viện của hắn, Nhậm Thiên Hành, Mạc Thương, Nhược Hoan đều có mặt, chỉ thấy Nhậm Thiên Hành than thở:
- Vấn Thiên, lần này ngươi có thể cầm thứ nhất không ai nghĩ tới, cái tên nhà ngươi trước đó cũng không báo cáo một tiếng, để Đế Tinh Học Viện làm chuẩn bị vẹn toàn, lần sau không nên xung động như vậy.
- Ta cũng không nghĩ đến cướp đoạt quán quân của Quân Lâm yến sẽ mạo hiểm như vậy, Cửu Huyền Cung sẽ sử dụng thủ đoạn như vậy.
Tần Vấn Thiên cười khổ, quả thực hắn còn quá trẻ, đồ vật có thể nghĩ tới quá ít.
Hắn mới 17 tuổi, từng trải có hạn, rất nhiều chuyện đều không thể nghĩ chu toàn.
- Bất quá cũng may Công Dương Hoằng xuất hiện, ngược lại hữu kinh vô hiểm.
Nhậm Thiên Hành nở nụ cười, bọn họ vốn còn đang phiền não ai có thể ngăn trở Lạc Thiên Thu, lại không nghĩ rằng Tần Vấn Thiên đã làm được, bản thân cái này liền đáng vui vẻ.
- Thiên Tinh Các tầng thứ bảy, chuẩn bị khi nào đi lên xem một chút?
Nhậm Thiên Hành cười nói, làm cho ánh mắt của Tần Vấn Thiên hiện lên một luồng phong mang.
Thiên Tinh Các tầng thứ bảy theo như đồn đãi rất thần bí, sẽ có bí mật gì?
Vì sao lúc trước cha của Lạc Thiên Thu đi tới, liền một lòng muốn đi tầng thứ tám, hơn nữa không tiếc để con trai của hắn Lạc Thiên Thu tới Đế Tinh Học Viện, tranh thủ cơ hội như vậy.
- Ngày mai sau khi ta tiếp phụ thân ra liền đi.
Tần Vấn Thiên cũng không vội nhất thời, Thiên Tinh Các ở chỗ này, lại chạy không thoát.
- Cũng tốt, sáng mai ta sẽ cho người theo ngươi, bây giờ, an nguy của ngươi nhất định phải coi trọng.
Nhậm Thiên Hành thận trọng nói, hắn đương nhiên cũng biết nguy cơ sau khi bộc lộ phong mang.
Tình thế của Hoàng Thành phức tạp, nước rất sâu, từ nay về sau, chỉ cần Tần Vấn Thiên bước ra Đế Tinh Học Viện, nhất định phải bảo vệ.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, tuy Cửu Huyền Cung cùng Hoàng thất không có ở mặt nổi đối phó hắn, nhưng trong tối ai cũng không biết, huống hồ, các đại thế lực thế trong Hoàng Thành rắc rối phức tạp, Diệp gia Âu gia cũng nhìn chằm chằm.
Thời khắc này, không trung truyền đến một tiếng hạc minh, ngẩng đầu, Nhậm Thiên Hành thấy một bạch hạc bay tới, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ta rời đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.
Nói xong, Nhậm Thiên Hành cùng Mạc Thương nhìn nhau, lẫn nhau nở nụ cười, liền đứng dậy rời đi.
Bạch hạc xoay quanh ở trong hư không bay xuống, phía trên có hai thiếu nữ, bất ngờ chính là Mạc Khuynh Thành cùng với Nặc Lan.
- Sao ngươi lại tới đây?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên bạch hạc, mặt lộ vui vẻ.
- Nghĩ tới bên ngươi không sai biệt lắm nên giải quyết xong, liền tới chúc mừng ngươi một chút.
Mạc Khuynh Thành lộ ra nụ cười.
- Mau xuống đây ngồi đi.
Tần Vấn Thiên nói với Mạc Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, hai thiếu nữ cùng nhau nhảy xuống, chỉ là Nặc Lan nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Xú tiểu tử, Khuynh Thành còn chưa từng chủ động đi thăm ai, ngươi phải nắm lấy cơ hội a.
- ...
Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành trừng Nặc Lan một cái, nói:
- Rõ ràng là ngươi xúi ta qua đây chơi.
- Có sao, sao ta không nhớ rõ.
Nặc Lan nhìn bầu trời, chết không thừa nhận.
- Đừng để ý tới nàng.
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên nói, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho đôi mắt của Mạc Khuynh Thành hơi đình trệ, lại có vài phần e lệ.
Mạc Khuynh Thành ở trong mắt tuấn kiệt Hoàng Thành, lạnh lùng mà cao ngạo, chỉ là biết những người kia tiếp xúc mình có mục đích mà thôi, nàng tự nhiên không thích.
Nhưng cuối cùng là thiếu nữ thuần phác, sao có thể thực sự lạnh lùng, làm sao địch nổi ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn thẳng như thế, trên mặt tự nhiên hơi có chút đỏ.
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên lúng túng, lại như có vài phần mập mờ, làm cho Nặc Lan cười khúc khích nói:
- Hai người các ngươi có muốn ta tránh một chút hay không?
- Tới Địa Ngục đi.
Mạc Khuynh Thành triệt để hết chỗ nói, sớm biết như vậy sẽ không dẫn nàng đi theo a.