Lão nhân bận tố y, tóc trắng như tuyết, tuổi như xế chiều, lại muốn quân lâm thiên hạ.
Nhìn hắn dạo bước đi lên chiến đài, vô số ánh mắt phong tỏa ở trên người hắn, lão giả này, không biết là người nào.
- Công Dương Hoằng.
Trên khán đài, không ít người nhận ra Công Dương Hoằng, trong lòng hơi chấn động, đây là Công Dương Hoằng, tóc của hắn lại bạc trắng, trên người hắn đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Là Thần Văn Đại Sư Công Dương Hoằng, hắn lại vì Tần Vấn Thiên đứng ra.
Rất nhiều người nội tâm chấn kinh, tuy nói Công Dương Hoằng ở Thần Văn trên có tạo nghệ cực cao, nhưng thực lực của hắn, có thể đối kháng Cửu Huyền Cung không ai bì nổi sao?
Còn nữa, hắn dĩ nhiên sẽ vì Tần Vấn Thiên ra tay, chẳng lẽ ngày trước bộ Thần Văn họa quyển kia để cho bọn họ quen biết?
Lạc Vân Hải nhìn Công Dương Hoằng, trong con ngươi của hắn lộ ra một tia châm chọc, ở Sở Quốc, lại có người dám can đảm trào phúng Cửu Huyền Cung, hơi càn rở điên cuồng rồi.
Chẳng lẽ, lão nhân này không biết Cửu Huyền Cung là thế lực như thế nào?
- Cút.
Chỉ thấy thanh niên bên cạnh Tần Vấn Thiên tiến lên một bước, sát ý tịch quyển, công về phía Công Dương Hoằng.
Lão nhân này, muốn chết sao?
- Thật là cuồng vọng, đã mấy chục năm không người nào dám nói với ta lời như vậy rồi.
Công Dương Hoằng lạnh lùng nói, nhìn đối phương đi tới, chỉ thấy bàn tay của hắn bỗng nhiên run rẩy, trong khoảnh khắc, trong hư không tinh quang đại phóng, mọi người chỉ thấy trong hư vô như xuất hiện cánh tay Tinh Thần, từ trên trời giáng xuống.
Cánh tay to lớn này giang bàn tay ra, bỗng nhiên chộp tới thanh niên kia, tựa như Thiên uy, khiến người ta không thể đối kháng.
Thần sắc của thanh niên kia trở nên biến hóa, quyền mang đánh giết ra, nhưng cánh tay kia giống như Thiên Tí, không để ý công kích, trực tiếp nắm lại, chế trụ cả người đối phương.
- Ô...ô...n...g.
Cuồng phong lập loè, thân ảnh thanh niên kia bị Tinh Thần Thiên Tí bắt bỏ vào trong hư không, giống như giun dế.
Công Dương Hoằng vươn tay, dường như Tinh Thần Thiên Tí kia chính là cánh tay của hắn, cách không khống chế.
- Đại nhân nhà ngươi, dạy dỗ ngươi làm người như thế nào.
Công Dương Hoằng bình tĩnh nói, sau đó Tinh Thần Thiên Tí bỗng nhiên run rẩy, ném thân thể đối phương ra ngoài.
Một sát na này, thân thể thanh niên bay xa, bay thẳng ra phạm vi Sở Vương đài, không biết bị ném tới nơi nào.
Công Dương Hoằng giống như ném đồ bỏ đi, ném một vị cường giả Nguyên Phủ cảnh về phương xa.
Tình cảnh như thế, để ánh mắt mọi người đều đọng lại.
- Thực lực thật mạnh.
Nội tâm của bọn họ run rẩy kịch liệt, thực lực của Công Dương Hoằng, sao sẽ mạnh mẽ như thế.
Thần sắc của Lạc Vân Hải biến hóa, hắn là Nguyên Phủ đỉnh phong, làm sao không nhận ra thủ đoạn của Công Dương Hoằng.
Võ Mệnh Thiên Cương, đây là tượng trưng của Thiên Cương cảnh.
Người trong hoàng thất, người Đế Tinh Học Viện, tất cả cường giả ở đây, nội tâm đều dấy lên sóng gió to lớn.
Công Dương Hoằng ở nhiều năm trước là Quân Lâm yến thứ nhất, sau khi hắn trở lại Sở Quốc, bắt đầu chuyên nghiên cứu Thần Văn, nhưng kỳ thực hắn vẫn luôn là cường giả Thiên Cương cảnh, dĩ nhiên không có ai biết.
- Lăn xuống.
Công Dương Hoằng nhìn Lạc Vân Hải nói, bá đạo biết bao.
Trên mặt Lạc Vân Hải như xuất hiện rất nhiều hắc tuyến, cơ mặt co quắp, nhưng thân thể hắn vẫn chậm rãi hạ xuống, rơi vào trên mặt đất.
Hắn không ai bì nổi, bởi vì Công Dương Hoằng quát một tiếng, liền từ không trung rơi xuống, như rớt xuống thần đàn.
- Các hạ là người nào, sự tình của Cửu Huyền Cung, mong các hạ không nên nhúng tay.
Khí thế của Lạc Vân Hải hơi hạ xuống, nơi này không phải Cửu Huyền Cung, nếu là ở Cửu Huyền Cung, hắn đương nhiên không cần sợ Công Dương Hoằng, nhưng này là Sở Quốc.
Ở chỗ này, một Thiên Cương cảnh có thể diệt toàn bộ bọn họ.
- Câm miệng.
Công Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng nói:
- Cửu Huyền Cung đã luân lạc đến mức phải tới loại địa phương như Sở Quốc này diễu võ dương oai sao.
Thời điểm nói chuyện, Công Dương Hoằng chậm rãi dạo bước, tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Chỉ thấy hắn nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra một tia vui vẻ, nói:
- Tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi có thể cướp đoạt Quân Lâm yến thứ nhất, thật làm cho ta kinh hỉ.
Tần Vấn Thiên thấy dáng tươi cười của Công Dương Hoằng cũng rất vui vẻ, lúc trước thấy Công Dương Hoằng lòng như tro nguội, bộ dạng chán chường kia, dường như tâm cũng đã chết.
Mà hôm nay, Công Dương Hoằng đi lên chiến đài, muốn làm bạn với hắn quân lâm thiên hạ, khí khái bực nào, đây mới là khí tràng thuộc về hắn.
- Lúc trước tiền bối cũng lấy được qua, ta có cái gì đáng kiêu ngạo.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
- Không giống, khi ấy ta là Luân Mạch cảnh đỉnh phong cướp đoạt Quân Lâm yến đệ nhất, thời điểm ngươi tham gia Quân Lâm yến mới Luân Mạch cảnh thất trọng, mạnh hơn ta nhiều a.
Công Dương Hoằng cười như trước, từ ngày Tần Vấn Thiên nói với hắn “quá khứ đã đi qua, tương lai quá xa, chỉ vì hôm nay, hắn liền cho rằng, hắn không bằng thiếu niên trước mắt.