Trên chiến đài, Tần Vấn Thiên tóc dài đen kịt nhảy múa, quần áo bay phất phới ở trong gió, cỗ khí thế kia, hóa thành cuồng phong, càn quét ở trên chiến đài.
Giờ khắc này thân ảnh của Tần Vấn Thiên, yêu tuấn, đáng sợ, hắn đứng ở đó, như trong Thiên Địa chỉ có hắn, ngoài ta còn ai, muốn quân lâm thiên hạ.
Lạc Thiên Thu vốn chói mắt như vậy, lúc này, quang mang của Lạc Thiên Thu như bị hoàn toàn áp chế xuống.
- Đột phá.
Mọi người cảm giác như mộng huyễn, ở thời khắc mấu chốt như vậy, Tần Vấn Thiên dĩ nhiên đột phá cảnh giới, bước vào Luân Mạch cảnh bát trọng.
Tần Vấn Thiên cách lần trước đột phá cũng không bao lâu, Võ tu phá cảnh cần một quá trình, tuyệt không phải sớm chiều.
Mà hôm nay ở trước khi tới, Tần Vấn Thiên hắn thức tỉnh huyết mạch, Huyết Mạch Chi Lực kinh khủng suýt nữa nuốt hết hắn, hắn bằng vào ý chí cứng cỏi, ổn định rất lâu mới để bản thân khôi phục bình thường, sau đó bình phục cảnh giới lại mất không ít thời gian, dẫn đến hắn suýt nữa vắng mặt Quân Lâm yến.
Nhưng lần này huyết mạch thức tỉnh, cũng kích phát khiếu huyệt, nới rộng Luân Mạch, đã mơ hồ đến cửa ải đột phá, lúc này mới có phá cảnh giờ khắc này.
Một sát na này, người Đế Tinh Học Viện triệt để yên lòng.
Nhất là Nhậm Thiên Hành, trên mặt của hắn lộ ra vui vẻ nhu hòa, nhìn thân ảnh thiếu niên trên chiến đài, trên mặt của hắn lộ ra dáng tươi cười ấm áp.
Hắn thật cao hứng, thực sự rất cao hứng, hắn không có nhìn lầm người, nhất định là người Cửu Huyền Cung làm cái gì với Tần Vấn Thiên.
Hắn vì mình mới vừa nghĩ mà cảm thấy xấu hổ, hắn không nên hoài nghi Tần Vấn Thiên, Đế Tinh Học Viện sớm đã điều tra qua Tần Vấn Thiên, thiếu niên như vậy, làm sao đơn giản bởi vì lợi ích mà khuất phục Cửu Huyền Cung.
- Ngươi lấy trung nghĩa đối đãi học viện, học viện tất cho ngươi một mảnh trời quang.
Trong lòng Nhậm Thiên Hành thầm nghĩ, tâm cảnh rất lâu chưa từng xao động qua kia, lại có dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qua.
Mạc Khuynh Thành cũng lộ ra nụ cười xán lạn, Tần Dao, Nhược Hoan, Mục Nhu, Phàm Nhạc, Túy Tửu Tiên cũng lộ ra nụ cười.
Vừa rồi Tần Vấn Thiên đột phá, như vậy cũng ý nghĩa, hết thảy đều đã quyết định.
Lạc Thiên Thu cũng đỡ không được Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ở Luân Mạch cảnh thất trọng cũng đã cực kỳ mạnh mẽ, cường thế đánh bại Tư Không Minh Nguyệt, mặc dù bọn họ không biết tại sao lại thảm bại ở trong tay Lạc Thiên Thu, nhưng chắc là có duyên cớ đặc thù.
Nhưng nguyên nhân gì mọi người đã không muốn suy nghĩ, Tần Vấn Thiên phá cảnh, Lạc Thiên Thu không lại là đối thủ của Tần Vấn Thiên.
Thời khắc này Lạc Thiên Thu cũng nhìn Tần Vấn Thiên, cảm thụ được khí thế trên người Tần Vấn Thiên biến hóa, con mắt của hắn hơi có chút cứng ngắc, tựa hồ lần đầu tiên ý thức được, người trước mắt, là có thể đánh bại hắn.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn Lạc Thiên Thu, cước bộ đi về phía trước một bước, khí lãng đáng sợ kia cuồn cuộn rít gào, tay hắn cầm Phương Thiên Họa Kích, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm đối phương.
Hôm nay, hắn muốn thứ nhất.
- Ta nói thật hay giả, trong lòng ngươi hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, hắn không nói ra sự tình Cửu Huyền Cung động thủ với hắn.
Đối với hắn mà nói, kia không có chút ý nghĩa nào, mặc dù mọi người đều biết Cửu Huyền Cung đê tiện thì như thế nào?
Địa vị của Cửu Huyền Cung là bởi vì thực lực, hắn không thể lay động được quái vật lớn này, mặc dù thiên hạ đều biết đối phương đê tiện, Cửu Huyền Cung như trước vẫn là Cửu Huyền Cung, đây là thực lực quyết định.
Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên rốt cục giết ra, Đại Mộng kích pháp thức thứ nhất… Khai Sơn thức.
Một kích như mộng, nhanh như thiểm điện, nặng như cao sơn, muốn phá vỡ Thiên Địa.
Lạc Thiên Thu gầm lên một tiếng, phía sau như xuất hiện Lôi Tôn hư ảnh, cánh tay Lôi Điện tấn công dữ dội mà ra, cùng Phương Thiên Họa Kích va chạm.
- Bành!
Lôi Điện Tí bạo liệt nát bấy, thân thể Lạc Thiên Thu lui nhanh.
Nhưng chỉ tiếng vang nhẹ truyền ra, mọi người thấy ngực hắn có máu tươi rơi xuống.
Thấy một màn như vậy, mọi người hít một hơi thật sâu, xem ra, năm nay Quân Lâm yến thứ nhất, nhất định bị Tần Vấn Thiên nghịch tập cướp đoạt.
Có thể chứng kiến kỳ tích này, mọi người cảm giác có chút may mắn.
- Lạc Thiên Thu, kỳ thực ngươi thực không được tốt lắm.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, làm cho thần sắc của Lạc Thiên Thu xanh mét, Tần Vấn Thiên không thể nghi ngờ là có tư cách nói ra câu này nhất.
Một năm không đến, từ ban đầu ở trước mặt Tần Vấn Thiên không ai bì nổi, đến bây giờ bị Tần Vấn Thiên đẩy lùi.
Tần Vấn Thiên đương nhiên là có tư cách nói, Lạc Thiên Thu, ngươi thực sự không được tốt lắm.
Nhưng mọi người cũng hiểu được, cũng không phải Lạc Thiên Thu không đủ xuất chúng, chỉ là Tần Vấn Thiên càng thêm yêu nghiệt, không hơn.
Thiên tài, cũng phải nhìn ở trong hoàn cảnh nào, Hoàng thành Sở Quốc có thật nhiều người được gọi là thiên tài, nhưng nếu như đưa bọn họ tới Cửu Huyền Cung, bọn họ còn có thể có xưng hào thiên tài sao?
Lạc Thiên Thu vốn chói mắt như vậy, nhưng bởi vì Tần Vấn Thiên tồn tại, giờ khắc này hắn lộ vẻ lu mờ ảm đạm.
- Đùng!
Tần Vấn Thiên lần thứ hai dạo bước đi ra, kích hoạt Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, thân ảnh nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Lạc Thiên Thu.
Đại Mộng kích pháp thức thứ hai Vẫn Tinh thức, một kích này đánh giết mà ra, Lạc Thiên Thu cảm thấy một cỗ hoảng sợ chi ý, uy áp lan tràn mà đến, để hắn có loại cảm giác hỏng mất, một kích này, hắn có khả năng thừa nhận không nổi.
Từng viên Tinh Thần đập về phía Lạc Thiên Thu, chỉ thấy Lạc Thiên Thu gầm thét, vận dụng toàn bộ lực lượng, hai tay đồng thời tấn công dữ dội.
- Đùng!
Khí tức kinh khủng tịch quyển chiến đài, Lạc Thiên Thu bị chấn miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Còn không nhận thua sao?
Mọi người thấy một màn như vậy, trong lòng thầm than.
Lạc Thiên Thu kiêu ngạo, hắn không cho phép bản thân hô lên hai chữ chịu thua với Tần Vấn Thiên, bởi vì hắn là Lạc Thiên Thu.
Hắn là Lạc Thiên Thu, nhưng đứng ở đối diện hắn, là Tần Vấn Thiên.
- Giết!
Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng, Thần Nguyên Chi Lực như núi điên cuồng bạo phát, Phương Thiên Họa Kích chấn động, nhất thời thân thể Lạc Thiên Thu không ngừng lui về phía sau, máu tươi từ trong miệng chảy ra.