Tam giáp!
Tần Vấn Thiên, cường thế đánh bại Âu Thần cùng với Vương tử Sở Trần, tiến quân tam giáp.
Giờ khắc này, vô số ánh mắt tụ ở trên người hắn, thiếu niên có danh thiên tài kia, sẽ làm cho tất cả mọi người nhớ kỹ hắn.
Không ai quên tuyên ngôn của hắn, hắn gọi Tần Vấn Thiên, Thiên Ung Thành Tần phủ, nhi tử của Tần Xuyên… Tần Vấn Thiên.
- Thật là đẹp trai a.
Mập mạp ngửa mặt nhìn bầu trời, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên khuôn mặt phì nộn lộ ra vẻ say mê, từ nay về sau, của cải của hắn đủ để cho hắn tiêu xài rất lâu, sau này cua gái cũng không cần tiếp tục bó tay bó chân, loại cảm giác giàu có này, quá tuyệt vời.
- Ta con mẹ nó mua trúng rồi.
Trong đám người, bộc phát ra một tiếng thét chói tai, Tần Vấn Thiên, vị trí tam giáp, kia nhìn như chuyện không thể nào, lại trở thành hiện thực.
- Lần này thực sự phát.
Thanh niên ở bên cạnh Túy Tửu Tiên cũng lộ ra dáng tươi cười ấm áp, hắn ở tam giáp cũng mua Tần Vấn Thiên một trăm viên Tinh Thạch, dựa theo tỉ lệ bồi lúc đó, hắn thu được một vạn.
- Thiên Diệu Phường sắp khóc.
Túy Tửu Tiên cười nói.
- Khóc cái gì, nhiều người mua như vậy, người mua Tần Vấn Thiên chỉ có mấy cái, ta xem Thiên Diệu Phường vẫn hung hăng buôn bán lời một bút.
Thanh niên mỉm cười nói:
- Chỉ là, ta từ trong tay bọn họ phân một chén canh mà thôi.
Đương nhiên, tiền đặt cược của Thiên Diệu Phường chỉ là vì thêm một phần sắc thái cho Quân Lâm yến, Tần Vấn Thiên cướp đoạt tam giáp, ý nghĩa không phải là vì tiền đặt cược của Thiên Diệu Phường.
- Từ hôm nay, Tần Vấn Thiên, ngươi sáng lập một kỳ tích của Sở Quốc, trên Quân Lâm yến, chưa bao giờ có Luân Mạch cảnh thất trọng cướp đoạt qua tam giáp, ngươi là người thứ nhất.
Chỉ thấy phương hướng Mạc gia, phụ thân của Mạc Khuynh Thành Mạc Thiên Lâm mỉm cười nói, làm cho rất nhiều người kinh hãi.
Không sai, hôm nay Tần Vấn Thiên sáng lập một kỳ tích chưa bao giờ có của Sở Quốc.
Lấy cảnh giới Luân Mạch cảnh thất trọng, cướp đoạt Quân Lâm yến tam giáp.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thiên Lâm, thấy Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh nhìn hắn làm mặt quỷ, nhất thời cũng đoán được Mạc Thiên Lâm là người phương nào, chỉ thấy hắn cười nói:
- Tiền bối khen trật rồi.
- Cố gắng nỗ lực, hôm nay ngươi có thể khai sáng tiền lệ của Sở Quốc, sau này, ngươi cũng có thể trở thành truyền kỳ của Sở Quốc.
Mạc Thiên Lâm cười nhìn Tần Vấn Thiên, làm cho không ít người bắt đầu mơ màng, truyền kỳ của Sở Quốc, là chỉ nhân vật giống như phụ thân hắn sao, tồn tại được xưng mạnh nhất dưới Thiên Cương cảnh của Sở Quốc.
Mạc Thiên Lâm tỏ thái độ cũng để cho không ít gia tộc thế lực trong lòng sinh ra sóng dậy, đây là đang công khai tỏ vẻ hữu hảo với Tần Vấn Thiên.
- Quả thực khó được.
Thần Binh Các An Lưu Yên mỉm cười nói, làm cho không ít người nhìn thoáng qua phương hướng Thần Binh Các, trước đây bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở khán đài của Quân Lâm yến, lần này đi ra, có lẽ bản thân là vì Tần Vấn Thiên.
- Ha ha, không đến 17 tuổi sáng lập truyền kỳ như vậy, tương lai của hắn có thể tưởng tượng sẽ huy hoàng bực nào, có lẽ pho tượng của hắn, có thể khắc vào trước Đế Tinh Bi, để hậu nhân chiêm ngưỡng cũng khó nói.
Phương hướng Đế Tinh Học Viện, Cố lão thoải mái cười, đối với Tần Vấn Thiên có đánh giá cực cao, dường như là muốn nhạt hóa lực ảnh hưởng của Lạc Thiên Thu.
- Pho tượng, khắc vào trước Đế Tinh Bi của Đế Tinh Học Viện.
Rất nhiều người hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời cực kỳ cảm khái, Tần Vấn Thiên, thật có khả năng và tiềm lực này, những người truyền kỳ kia, lúc còn trẻ chẳng phải từng bước lớn lên sao, có lẽ, bọn họ có cơ hội chứng kiến một truyền kỳ đang trưởng thành.
Bất quá có người vui sướng, cũng có người không vui.
Người Diệp gia, Âu gia đều không cao hứng, chỉ thấy mặt bọn họ đều âm trầm, có chút hối hận lúc trước không xem trọng Tần Vấn Thiên, trông cậy vào Âu Thần hại chết hắn, để hắn từng bước trưởng thành cho tới bây giờ.
Diệp Triển ở sau lưng Diệp gia thần sắc xanh mét, lúc trước, Tần Vấn Thiên ngay cả hắn cũng không bằng, bây giờ, đã sớm cùng hắn không phải nhân vật một tầng thứ.
Nhất là hắn ở trước mặt Liễu Nghiên nói không ít ngôn ngữ khinh thường với Tần Vấn Thiên, lúc này, xác thực có chút mất mặt.
- Hắn cũng chỉ dừng bước ở nơi này.
Diệp Triển thấp giọng nói, nhưng cũng biết là mình lừa mình dối người, mặc dù dừng bước ở đây, cũng đủ để cho quá nhiều người ngưỡng vọng.
Bên cạnh hắn, Liễu Nghiên nhìn Tần Vấn Thiên ở trên chiến đài, trầm mặc không nói.