Thân thể của Doanh Đằng rơi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên ở phía trước, sắc mặt khó coi. Hắn chung quy vẫn thua, chỉ có điều thì có làm sao, niềm tin của hắn không hề dao động, dũng khí của hắn cũng vẫn như cũ.
Nhưng đúng lúc này, Doanh Đằng thấy Tần Vấn Thiên ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với hắn. Sau đó, trong ánh nhìn khiếp sợ chăm chú của Doanh Đằng, Tần Vấn Thiên liên tục tiến bước, làm gì có dáng vẻ lảo đảo bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh đổ lúc trước. Mỗi một bước chân đều có tiếng chuông mãnh liệt vang lên, mỗi một bước đều như một mũi tên bắn vào lòng Doanh Đằng.
Chênh lệch này không có cách nào vượt qua được, đồng thời cũng là sỉ nhục cùng cực. Thời khắc này, Doanh Đằng làm sao có thể không rõ, rằng Tần Vấn Thiên lúc trước là đang cố ý đùa bỡn hắn, biến hắn thành một thằng ngu. Lúc này, cái gọi là dũng khí chẳng còn sót lại một chút gì, chỉ còn ngu xuẩn vô năng.
Oa một tiếng, Doanh Đằng lại một lần nữa phun ra một búng máu, tức giận đến ngất đi.
Cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người đều lộ ra một trận kinh ngạc. Gia hỏa kia thật là ác độc, không ngờ lại cứng rắn bóp nát ý chí của một vị thiên kiêu, trực tiếp làm hắn ngất đi. Hơn nữa, hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng ra tay, Doanh Đằng như thể hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây