Trên chiến đài, Nhược Hoan vững chắc khống chế Tứ Dạ, mọi người thấy Nhược Hoan tựa hồ vẫn không có ý tứ buông tay, nhìn dung nhan nàng xinh đẹp, không khỏi cảm nhận được lãnh ý nhè nhẹ, đây là muốn mệnh của Tứ Dạ a.
Thời gian dài như vậy, có lẽ Tứ Dạ đang thừa nhận đau khổ hít thở không thông.
- Hắn đã bại, vì sao còn không thả ra.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn Nhược Hoan, lạnh lùng nói.
- Ta chưa nghe hắn chịu thua.
Nhược Hoan vừa cười vừa nói:
- Nếu như ta buông hắn ra, hắn lại ra tay với ta thì sao.
Trong mắt Tư Không Minh Nguyệt bộc phát lãnh mang, nhưng Nhược Hoan đích xác không có vi phạm quy tắc, nàng không chỉ khống chế Tứ Dạ, thậm chí để hắn ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cũng không phải nói Tứ Dạ không mạnh, chỉ là phương thức chiến đấu của Nhược Hoan quá quỷ dị, song Tinh Hồn tổ hợp tựa hồ để cho nàng có thể nói hoàn mỹ, giống như roi trong tay nàng, có thể tuỳ ý vặn vẹo, thậm chí thừa nhận đến công kích cũng không có việc gì.
Sức chiến đấu của Tứ Dạ, căn bản không có bày ra, cũng đã lâm vào trong tuyệt cảnh.
- Làm người vẫn là lưu một đường mới tốt.
Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói.
- Vừa rồi các ngươi chuẩn bị xa luân chiến với sư đệ ta, tựa hồ không có nghĩ như vậy nha.
Nhược Hoan cười khanh khách, hiển nhiên, nàng là bởi vì không quen nhìn người Tuyết Vân Quốc nhiều lần xuống tay với Tần Vấn Thiên, mà bắt đầu phản kích.
Tư Không Minh Nguyệt không nói, nhưng trên người hắn bộc phát ra sát ý đáng sợ, nhìn Tứ Dạ ở dưới chân Nhược Hoan, lạnh lẽo nói:
- Ta sẽ báo thù cho ngươi.
- Tỷ tỷ ta còn không tàn nhẫn như vậy.
Nhược Hoan nở nụ cười, sau đó thân thể của nàng trượt xuống, một cước đá Tứ Dạ bay xuống chiến đài.
Tứ Dạ được giải phóng, mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó ngất đi, hiển nhiên, hắn không có năng lực khiêu chiến nữa.
- Những người này hạ thủ thật độc ác, căn bản không cho đối phương cơ hội xoay người.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên như vậy, Nhược Hoan cũng như vậy.
Tứ Dạ đánh mất tư cách khiêu chiến, nhưng Cửu Dạ như trước có cơ hội, chỉ thấy sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên chút thời gian ấy không đủ khôi phục thương thế.
- Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn Cửu Dạ nói.
Cửu Dạ hơi lộ vẻ không cam lòng gật đầu, bỏ qua cơ hội khiêu chiến.
Đến tận đây, Tứ Dạ, Lục Dạ, Cửu Dạ toàn bộ đào thải ra khỏi cục, trên Quân Lâm yến, 18 người, chỉ còn mười lăm người.
Mà Tuyết Vân Quốc, chỉ còn lại bốn người.
Kết cục như vậy, Tuyết Vân Quốc là không nguyện ý thấy, lần này nghìn dặm xa xôi đến Sở Quốc, cùng Sở Quốc liên hợp tổ chức Quân Lâm yến, nếu như chiến tích quá kém, trở lại Tuyết Vân Quốc chẳng phải mất hết mặt mũi.
- Từng người lựa chọn đối thủ của mình đi.
Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong khoảnh khắc, trên chiến đài có mấy thân ảnh đồng thời động.
Kiếm Nhị, đi tới trước mặt Thạch Tuấn.
Tam Dạ, đi tới trước mặt Cuồng Sinh.
Kiếm Tam, thì đi về phía Tần Vấn Thiên, nhưng có một bóng người, ở thời điểm trước khi hắn xuất hiện trên chiến đài của Tần Vấn Thiên, ở nửa đường chặn hắn lại, đó là Cô Tinh.
Thiếu niên này từ đầu đến cuối không nói câu nào, trầm mặc, an tĩnh, người cũng như tên, phảng phất như một viên Tinh Thần cô độc, nhưng hắn ở vòng thứ nhất, từng đánh bại Ngũ Dạ, không người nào dám khinh thường hắn.
Thời khắc này, Cô Tinh lại đứng ở trước mặt Kiếm Tam, không biết hắn là tận lực thay Tần Vấn Thiên ngăn trở, hay tùy ý mà làm.
Nhưng vô luận mục đích của hắn là gì, chí ít lúc này đây, mọi người có thể mắt thấy một hồi quyết đấu đặc sắc.
Tư Không Minh Nguyệt muốn động, nhưng lúc này hắn lại ngừng lại, nhìn về phía trước.
- Tuyết Vân Quốc không chịu nổi.
Trong lòng mọi người thầm nói.
Trên người Kiếm Nhị phóng thích kiếm khí, toàn thân như cuốn theo một cỗ phong bạo kinh khủng, hắn chỉ một ngón tay, nhất thời vô số kiếm quang bắn về phía Kinh Thành Thập Tú Thạch Tuấn.
Thạch Tuấn thân như bàn thạch, oanh ra một quyền, dường như vô tận cự thạch cuồn cuộn đánh giết ra, nhưng trong sát na, liền bị lợi kiếm cắn nát, làm cho thân thể hắn hơi lui về sau một bước.
Kiếm khí trên người Kiếm Nhị vô cùng sắc bén, hắn từng giao thủ qua với Giang Tú, kiếm của Giang Tú kém xa Kiếm Ý trên người Kiếm Nhị.
Nếu như nói Kiếm Ý trên người Giang Tú giống kiếm chi thu vũ, như vậy Kiếm Ý trên người Kiếm Nhị là kiếm chi phong bạo.
Tam Dạ đồng thời xuất thủ với Kinh Thành Thập Tú Cuồng Sinh, Tam Dạ giống Lục Dạ đến mấy phần, đều am hiểu công kích cùng lực lượng, chỉ thấy tay hắn cầm cự phủ, bay thẳng đến Cuồng Sinh.
Cuồng Sinh am hiểu đao pháp, lấy đao pháp bá đạo cùng Tam Dạ đối công, nhưng mỗi một lần va chạm mọi người sẽ phát hiện, đao pháp của Cuồng Sinh sẽ bị kìm hãm, hơn nữa cước bộ lui về phía sau, hiển nhiên hắn ở lực lượng rơi vào hoàn cảnh xấu.
Tam Dạ, lấy lực phá pháp.
- Phủ pháp nhìn như vụng về, kì thực lại vô cùng tinh diệu, đao của Cuồng Sinh bị áp chế, Thạch Tuấn cùng Cuồng Sinh ở trong Kinh Thành Thập Tú, có lẽ đều phải bại.