Cửu Dạ cảm thụ được khí thế của Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó nàng nhìn Tần Vấn Thiên cười nhẹ nói:
- Vấn Thiên ca ca thật nhẫn tâm xuống tay với ta sao?
Thời khắc này Cửu Dạ lộ vẻ đáng thương, quyến rũ mê người, một sát na này Tần Vấn Thiên lại cảm giác đối mặt mình không phải Cửu Dạ.
Vấn Thiên ca ca, tựa hồ chỉ có Tình nhi nha đầu, mới có thể xưng hô hắn như vậy.
Bạch gia dời tới Hoàng thành, Tần Vấn Thiên không thấy qua Bạch Tình, bây giờ một năm qua đi, cũng không biết nàng ra sao.
Đúng lúc này, một cỗ lãnh ý bỗng nhiên xuất hiện, thần sắc của Tần Vấn Thiên như điện, đây là ảo tưởng, Cửu Dạ có năng lực biến ảo, chỉ thấy ý chí của hắn lần thứ hai trở nên cứng cỏi, tâm như thiết thạch, ánh mắt sắc bén như thương, khí thế ai dám so tài lần thứ hai tái hiện, từng bước đi phía trước.
Đôi mắt quyến rũ mê người của Cửu Dạ vẫn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng nàng cũng cảm giác con mắt của mình muốn luân hãm vào trong ý cảnh kia, ý cảnh trong mắt Tần Vấn Thiên, như cho nàng một giấc mơ, để cho nàng không thể tự kiềm chế, thiên phú của Tần Vấn Thiên cũng theo ánh mắt hắn nở rộ.
- Ô...ô...n...g.
Phương Thiên Họa Kích bạo giết ra, thân thể Tần Vấn Thiên đạp không, từ trên trời giáng xuống, như mãnh hổ đáng sợ lao xuống sơn lâm, bá đạo không gì sánh được.
- Vấn Thiên ca ca ngươi thật độc ác a.
Cửu Dạ nhu nhược nói, nhưng căn bản dao động không được tâm của Tần Vấn Thiên, Phương Thiên Họa Kích hàng lâm, Cửu Dạ rốt cục phản kích, Hàn Băng đông lại Phương Thiên Họa Kích, từng chuôi Hàn Băng trường mâu đâm ra, mặc dù không ngừng vỡ vụn, nhưng thắng ở số lượng nhiều.
Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên liên tục vũ động, Thanh Long gầm thét, Bạch Hổ rít gào, Chu Tước càn quét, hết thảy Hàn Băng trường mâu đều vỡ vụn, thẳng tiến không lùi công kích về phía Cửu Dạ.
Cửu Dạ lui về phía sau, nhưng Tần Vấn Thiên căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc, Lục Dạ am hiểu lực lượng cuồng bạo, Cửu Dạ thì linh xảo am hiểu khống chế cùng với huyễn thuật, như vậy thì dùng lực lượng nghiền ép nàng.
Tinh Hồn của Cửu Dạ nở rộ, chỉ thấy một Hàn Băng cự mãng xoay vòng yêu dị xuất hiện, đôi mắt kia nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, để hắn cảm giác yêu tà.
Đồng thời, bàn tay nàng run lên, Hàn Băng cự mãng rít gào lao ra, va chạm với Phương Thiên Họa Kích.
- Vấn Thiên ca ca.
Cửu Dạ lần thứ hai hô, đột nhiên, trên người nàng nở rộ tinh quang kinh khủng, chỉ thấy thân thể nàng xoay vòng, sau lưng nàng như xuất hiện hai cánh chim kim sắc, lông chim giống như vô số mũi kiếm thiết cát về phía Tần Vấn Thiên, giờ khắc này nhanh như thiểm điện, thời điểm bộc phát ra khiến người ta khó mà né tránh.
- Đây mới là Tinh Hồn thứ hai của nàng, Tinh Hồn thứ nhất là Mãng Xà Tinh Hồn thuộc tính Hàn Băng, hơn nữa giao phó năng lực biến ảo.
Con ngươi mọi người rút lại, bọn họ đều bị Cửu Dạ lừa gạt, cho rằng loại năng lực biến ảo này cũng là một loại Tinh Hồn, nguyên lai đều là Mãng Xà Tinh Hồn giao phó thiên phú.
Tinh Hồn thứ hai chính là một đôi cánh chim, rực rỡ không gì sánh được, thời điểm quét ngang ra tựa như lợi nhận, muốn trảm thân thể Tần Vấn Thiên.
Tay phải cầm kích của Tần Vấn Thiên bị đối phương đông lại, mà cánh chim của Cửu Dạ là từ bên phải chém tới, góc độ vô cùng xảo quyệt.
Tay cầm kích của Tần Vấn Thiên nháy mắt thả lỏng, một chưởng vỗ về phía quang mang kim sắc, chưởng ấn ầm ầm như hồng lưu đáng sợ, đồng thời ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm phía trước, mãnh liệt hộc ra một đạo kiếm quang phong duệ.
Trận chiến này khiến người ta cảm thấy hoa mắt thần mê, quá đặc sắc, vô luận là thủ đoạn công kích của Tần Vấn Thiên hay Cửu Dạ, đều làm cho người khó lòng phòng bị.
Thân thể Cửu Dạ cấp tốc xoay tròn, một sát na kia, tinh quang kim sắc nở rộ đầy trời, cánh chim hoa mỹ phảng phất như Phượng Hoàng dực mở rộng, thân thể mạn diệu của Cửu Dạ phiên phiên khởi vũ, cấp tốc xoay tròn, kiếm quang rơi ở trên người nàng lại trực tiếp bị giảo sát.
Chỉ có Tần Vấn Thiên cảm giác được giờ phút này Cửu Dạ nguy hiểm cỡ nào, cánh chim kia như hàng vạn hàng nghìn lợi kiếm trảm qua, cắt phá không gian, nếu như bị đánh trúng, chắc chắn phải chết.
- Thực lực của Cửu Dạ không yếu hơn Lục Dạ.
Mọi người kinh thán, không hổ là chiến đấu trên Quân Lâm yến, quả nhiên đặc sắc.
- Ầm ầm!
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên có tiếng vang kinh khủng truyền ra, những Thần Nguyên do Sơn Chi Thần Văn ngưng tụ thành kia đang gầm thét, theo từng Luân Mạch điên cuồng nhảy vào lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy bộ pháp hắn lui về phía sau, sau đó hung hăng đạp mặt đất, oanh một tiếng trầm đục, chiến đài run rẩy.
Sau đó Tần Vấn Thiên ấn một chưởng ra ngoài, vẫn là Lạc Sơn Chưởng, bất quá một chưởng này như không còn là chưởng ấn, mà là một ngọn núi trực tiếp ép xuống, mọi người cảm giác Cửu Dạ cực kỳ nhỏ bé.
Thời khắc này Cửu Dạ quá sắc bén, như vậy liền lấy lực phá giải.
- Đùng!
Phảng phất như có một ngọn núi đập vào trên người Cửu Dạ, thân ảnh nhảy múa của nàng nháy mắt ngưng lại, lục phủ ngũ tạng như bị chấn động, rên khẽ một tiếng.
- Đi xuống đi.
Tần Vấn Thiên lao tới, một chưởng vỗ ở trên người Cửu Dạ, trong sát na, thân thể Cửu Dạ bay ra, trực tiếp rơi xuống dưới sàn chiến đấu, cước bộ không ngừng lui về phía sau.
Chỉ thấy sắc mặt của nàng xích hồng, rốt cục nhịn không được oa một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó ngồi xếp bằng, sắc mặt từ từ tái nhợt, vừa rồi công kích của nàng tuy đáng sợ, nhưng phòng ngự hiển nhiên không mạnh như vậy, Tần Vấn Thiên lấy Sơn Chi Thần Văn ngưng tụ thành Thần Nguyên, bộc phát ra Lạc Sơn Chưởng công kích mãnh liệt bực nào, sau đó lại thêm một chưởng, nàng đâu thể không bị thương nặng.
Nhặt lên Phương Thiên Họa Kích, Tần Vấn Thiên đứng ở đó, ánh mắt không có nhìn Cửu Dạ, mà nhìn về các đại chiến đài, gió nhẹ lay động áo của hắn, tóc dài nhảy múa trên không trung, con ngươi của hắn nhìn Tư Không Minh Nguyệt ở trên chiến đài thứ nhất, phảng phất như tuyên ngôn vô thanh, muốn hắn đi xuống, cũng không có đơn giản như vậy.
Liên tiếp hai trận chiến, đều có Tần Vấn Thiên.
Trận chiến thứ nhất, đánh bại Lục Dạ.