Chiến đài thứ chín của Quân Lâm yến, tập trung ánh mắt mọi người.
Kết cục của trận chiến này, không thể nghi ngờ là có tính chấn động.
Kinh Thành Thập Tú xếp hạng thứ mười Giang Tú, vậy mà trong giao phong ngắn ngủi, cánh tay phải cầm kiếm bị Tần Vấn Thiên trảm đoạn, chính như Tần Vấn Thiên nói, từ nay về sau trong Kinh Thành Thập Tú, sẽ không còn tên Giang Tú.
Ai nói lần này Tần Vấn Thiên tham gia Quân Lâm yến chỉ là lịch lãm, hắn chỉ dùng một trận, liền tuyên cáo cho cả Sở Quốc, một năm quá dài, Quân Lâm yến năm nay, hắn liền muốn phóng thích hào quang thuộc về mình.
Hắn dùng một trận chiến tuyên cáo, ai mới là Vương Giả ở chiến đài thứ chín.
Giang Tú ở chiến đài thứ chín được xem trọng nhất, người tranh đoạt chín vị trí đầu của Quân Lâm yến, chỉ đánh một trận, bị đào thải ra khỏi cục, càng thảm chính là, bị chém đứt một tay, đây là châm chọc bực nào.
Người Đế Tinh Học Viện thì nghĩ càng nhiều hơn một chút, đoạn thời gian trước, Giang Tú từng ở trước Đế Tinh Bi, muốn nhục nhã Tần Vấn Thiên, nói Tần Vấn Thiên có thể có thành tựu hôm nay, là kỳ ngộ cùng vận khí tạo nên, hắn là Kinh Thành Thập Tú, khinh thường thu hoạch thành tựu như Tần Vấn Thiên.
Nhưng lúc này mới ngắn ngủn một tháng, người bị hắn chất vấn, ở trên sân khấu quan trọng nhất, chỉ dùng một trận, vài lần công kích, trảm cánh tay của hắn.
Đế Tinh Học Viện tân sinh đệ nhất thiên tài, sao lại lãng đắc hư danh, thậm chí mọi người như có thể dự kiến, từ hôm nay trở đi, thiên phú của Tần Vấn Thiên sẽ bị xem kỹ lần nữa, chỉ là Đế Tinh Học Viện tân sinh đệ nhất thiên tài sao?
Vinh quang này, tựa hồ kém rất nhiều.
Trên khán đài, vài người lợi hại thì âm thầm phân tích trận đánh vừa rồi, từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, thực lực của Giang Tú căn bản không có bộc phát ra đã bị trảm cánh tay, Tần Vấn Thiên khống chế tiết tấu chiến đấu quá nhanh, quá hoàn mỹ, tuy là Giang Tú chủ động công kích, song khi Cửu Thiên Côn Bằng Quyết nở rộ, thế cục đã bị Tần Vấn Thiên chưởng khống vững chắc.
Tùy ý Giang Tú có kiếm quyết cường đại, lại không có đất dụng võ, căn bản không có cơ hội sử dụng.
Tần Vấn Thiên giống như trời sinh chiến đấu giả, đối với chiến đấu có năng lực nắm bắt cực kỳ bén nhạy, bắt được một sát na kia, liền cướp đoạt cơ hội thắng, thiên phú như thế, quả thật có chút đáng sợ.
Chỉ là vừa rồi một kiếm kia của Tần Vấn Thiên, bọn họ không giải thích được.
Những người của đại thế lực kia đối với Tần Vấn Thiên cũng có điều tra, tựa hồ chưa từng nghe nói Tần Vấn Thiên sử dụng tới kiếm thuật, mà sát na mới vừa rồi kia, nếu như sử dụng chưởng pháp hoặc quyền pháp đều không thể làm được nháy mắt trảm xuống cánh tay của Giang Tú, chỉ có kiếm mới có thể làm được nhanh như vậy.
Kỳ thực, đối với Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ liên hệ Thần Thông cùng Thần Văn, đồng thời có thể lấy Thần Văn cô đọng Thần Nguyên mà nói, sử dụng kiếm thuật đơn giản là không hề thấy quái lạ, hắn quá quen thuộc Thần Văn, chỉ cần trong một sát na, hắn có thể phác thảo Tinh Thần Chi Lực trong cơ thể thành kiếm, lại lấy Thần Thông Chi Lực bộc phát ra.
Đây đối với những người khác là sự tình rất khó tưởng tượng, nhưng ở trên người Tần Vấn Thiên, kỳ thực vô cùng đơn giản.
Thậm chí, hắn căn bản không có suy nghĩ đạo kiếm quang vừa rồi kia, giờ phút này hắn chỉ bình tĩnh nhìn Giang Tú, bình tĩnh giống như lúc leo lên chiến đài, dường như hắn chỉ làm một sự tình đơn giản mà bé nhỏ không đáng kể.
Hắn biết rõ mục tiêu bản thân tham gia Quân Lâm yến lần này, đánh bại Giang Tú, đích xác không phải sự tình đáng kiêu ngạo, huống hồ hắn còn chưa phải đánh bại Giang Tú ở trạng thái mạnh nhất.
- Còn cần chiến không?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, hắn không có đi lấy ngôn ngữ nhục nhã Giang Tú, một đạo kiếm quang kia, so với bất kỳ ngôn ngữ nào càng mạnh mẽ.
Trên mặt Giang Tú không có một tia huyết sắc, duy chỉ trên cánh tay không ngừng có huyết rơi xuống.
Hắn là Giang Tú, một trong Kinh Thành Thập Tú, hôm nay Quân Lâm yến hắn vốn mong đợi nở rộ tia sáng chói mắt.
Nhưng đáng buồn chính là, hắn ở trên sân khấu Quân Lâm yến, chỉ có cơ hội đánh một trận, đánh một trận, đoạn cánh tay.
Bởi vì kiếm trong tay hắn có sát ý, nên Tần Vấn Thiên chặt đứt tay cầm kiếm của hắn, nhục nhã biết bao, lúc này thân thể hắn khẽ run, nhất là thấy đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt kia của Tần Vấn Thiên, hắn còn có thể nói cái gì? Hắn còn có mặt mũi nói cái gì?
Xoay người, Giang Tú đi xuống chiến đài, lúc tới phấn chấn bực nào, hắn đối với Quân Lâm yến này có bao nhiêu mong đợi.
Nhưng chỉ đánh một trận.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng của Giang Tú, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, hơi ngửa đầu, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua Thái Dương trên thiên khung, sau đó chậm rãi dời qua, rơi vào trên Vương tọa của Sở Vương đài.
Mọi người thấy một màn như vậy, thần sắc sửng sốt một chút, Tần Vấn Thiên tựa hồ muốn nói điều gì.
- Ta là Tần Vấn Thiên, Thiên Ung Thành, Tần phủ, nhi tử của Tần Xuyên… Tần Vấn Thiên!
Trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ, Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, cũng không biết nói với người nào, vì sao lại nói.
Hắn gọi Tần Vấn Thiên, Thiên Ung Thành, Tần phủ, nhi tử của Tần Xuyên… Tần Vấn Thiên.
Này tựa hồ là tuyên cáo.
Sở Thiên Kiêu thấy đôi mắt của Tần Vấn Thiên tựa như rơi vào trên người mình, thần sắc bình tĩnh như nước, đây là đang tuyên cáo với hắn sao?
Tần Vấn Thiên muốn thông qua Quân Lâm yến chứng minh bản thân, từ đó để hắn không dám đơn giản động Tần Hạo cùng với Tần Xuyên.
Nhỏ yếu cùng ẩn nhẫn căn bản sẽ không để người khác chú ý tới sự tồn tại của ngươi, chỉ có thực lực cùng thiên phú cường đại, mới có thể khiến người khác kiêng kỵ, huống hồ thực lực cùng thiên phú, có thể vì hắn mang đến ủng hộ mạnh mẽ, thí dụ như Đế Tinh Học Viện, Thần Binh Các.
Đương nhiên, đây cũng là một thanh kiếm 2 lưỡi, thời điểm ngươi nở rộ quang mang, những đao kiếm ở trong âm u kia, lúc nào cũng có thể chém ở trên người ngươi.
Tần Vấn Thiên xoay người, đi xuống chiến đài, tuy chỉ đánh một trận, nhưng ở trên chiến đài Quân Lâm yến này, hắn như để người ta biết hắn lần nữa.
Thiếu niên từng đứng ở trong gió tuyết kia, có chấp nhất cùng cứng cỏi mà thường nhân không có.
- Ngươi khi nào thì học được kiếm thuật Thần Thông?
Nhược Hoan cười nhìn Tần Vấn Thiên đi tới, trong con ngươi có dị sắc.