Đây là một đoạn ký ức rất đẹp, trong ký ức Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận thấy sự vui mừng của Tần Viễn Phong, tâm tính hắn tự do phóng khoáng cởi mở, nhìn người trước đây hắn yêu thầm và huynh đệ tốt nhất ở bên nhau, nói buông là buông.
Hắn bắt đầu theo đuổi tình yêu của mình, lúc trẻ mẫu thân của Tần Vấn Thiên còn đẹp hơn, phong hoa tuyệt thế, đất thiêng nảy sinh hiền tài, dường như trên người tập trung hết linh khí của trời đất, thậm chí còn có một chút yêu mị, nàng cũng có tính cách không chịu bị trói buộc, măc cho Tần Viễn Phong tùy ý theo đuổi trai tim nàng vẫn không lay động, giống như nữ thần vậy.
Đoạn ký ức theo đuổi nàng cũng bị gián đoạn, nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm nhận thấy đối với đoạn ký ức này Tần Viễn Phong khắc cốt ghi tâm, ngọt ngào và tốt đẹp, nàng dường như có một thân thế không tầm thường, có vô số người theo đuổi, Tần Viễn Phong càng nỗ lực tu hành hơn, năm tháng đổi dời, hắn thường xuyên nhớ đến nàng, nhưng dường như nàng đã bị triệu hồi về gia tộc, rất ít ra ngoài, thậm chí, nàng vẫn chưa tiếp nhận sự theo đuổi của Tần Viễn Phong.
Từng đoạn ký ức này đều rất hỗn loạn, Tần Vấn Thiên dựa vào chính mình sắp xếp điều chỉnh lại trình tự ký ức, thời gian cũng không theo thứ tự, hắn cho rằng ký ức kế tiếp chắc đã qua nhiều năm rồi, Tần Viễn Phong chắc đã tu hành rất nhiều năm tháng, tu hành có thành tựu, tăng thêm vài phần dấu vết năm tháng, nhưng hắn vẫn giống như trước, tự do phóng khoáng, vẫn không quên được nữ thần hắn thầm yêu.
Ngày này, hắn một mình lang bạt vào một cấm địa, vượt qua từng đường lạch trời, vô số lần trải qua sinh tử, chỉ vì một nụ cười của hồng nhan, cuối cùng, Tần Viễn Phong cũng đã nhận được lòng cảm mến từ nữ thần, đưa nàng đi phiêu bạt tận chân trời, cùng nhau bay nhảy, hạnh phúc vô cùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây