Thái Cổ Thần Vương

Chương 184: Âu thần nguy hiểm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên ngoài Thiên Hà Điện, đã có không ít người hội tụ tới, hơn nữa đều là một chút đệ tử thiên phú phi phàm của Đế Tinh Học Viện, hiển nhiên bọn họ đã được trưởng bối nhắc nhở, đi đầu đến nơi này.

Đồng thời, tin tức này bắt đầu khuếch tán khắp Đế Tinh Học Viện, chỉ cần ở trong Đế Tinh Học Viện, rất nhanh mọi người liền có thể biết Thiên Hà Điện mở ra.

Trên bầu trời, bạch hạc hàng lâm, trôi nổi hư không.

Trên bạch hạc, hai bóng người, nam nhân trẻ tuổi tuấn dật, nữ tử càng khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta liếc mắt nhìn liền nhịn không được khen một tiếng tốt một đôi bích nhân.

Nhưng người phía dưới trước nhất sinh ra tư tưởng lại không phải khen ngợi, mà là đố kị nhàn nhạt.

Bọn họ đương nhiên nhận ra hai bóng người trên bạch hạc, Tần Vấn Thiên, cùng với Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành.

Xem ra Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên quen biết là thực sự, hai người thậm chí cùng cưỡi bạch hạc của Mạc Khuynh Thành, này không nghi ngờ để Tần Vấn Thiên lần nữa trở thành tiêu điểm, hơn nữa càng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Tần Vấn Thiên cảm thụ được những ánh mắt kia, không khỏi nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh, cười nói:

- Lần này ngươi hại thảm ta a.

Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khả ái, một tay nâng cằm, cười hì hì nói:

- Thế nào, lẽ nào ngươi không vui.

- Làm sao có thể, mỹ nhân đi chung, cảnh đẹp ý vui.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Nguyên lai ngốc tử cũng có thời gian không ngốc.

Mạc Khuynh Thành cười nhẹ, để Tần Vấn Thiên hơi có chút thất thần, thầm than hồng nhan họa thủy.

Từ xưa người đều yêu đẹp, những nữ nhân tuyệt mỹ kia đều sẽ dẫn tới vô số người ái mộ truy cầu, như vậy dĩ nhiên là tránh không được một chút tranh đấu, hồng nhan họa thủy chỉ chính là chỗ này.

Thời khắc này Tần Vấn Thiên đã cảm thụ được thâm ý của bốn chữ này, hắn còn không có ôm mỹ nhân quy, chỉ là Mạc Khuynh Thành quan hệ với hắn tốt hơn một chút, liền đưa tới không ít người cừu thị.

- Thiên Hà Điện này ngươi đi vào chưa?

Mạc Khuynh Thành nhìn đại điện phía trước, ôn nhu nói.

- Không có, ta nghe nói Thiên Hà Điện là mô phỏng Cửu Thiên Tinh Hà áp bách, vì để cho Võ tu có thể câu thông Võ Mệnh Tinh Thần tầng thứ cao hơn, bởi vậy tạm thời còn chưa vào qua.

Tần Vấn Thiên nói.

- Ngốc tử, ngươi cũng không khiêm tốn nha.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, Tần Vấn Thiên đây là ám chỉ hắn tạm thời không cần lợi dụng Thiên Hà Điện.

- Gọi tên của ta được không?

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành nói, lúc nào bản thân đã bảo “ngốc tử?

- Gọi ngươi ngốc tử, có ý kiến sao.

Mạc Khuynh Thành giả bộ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ kia tức giận, cho người cảm giác chỉ có xinh đẹp, để trong lòng Tần Vấn Thiên có một cỗ rung động không rõ, nữ nhân mỹ đến một loại mức độ, nàng tùy ý một động tác, cũng đủ để làm tim người ta đập nhanh hơn, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi thắng.

Tần Vấn Thiên nhún vai, triệt để thua trận.

Mạc Khuynh Thành lộ ra biểu tình thắng lợi, cười nói:

- Thiên Hà Điện này cũng không chỉ mô phỏng lực áp bách của Cửu Thiên Tinh Hà, trong đó còn giấu huyền cơ, chỉ là cực ít người có thể hiểu thấu đáo mà thôi.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra một tia kinh dị, điểm ấy hắn thật đúng là chưa nghe nói, bất quá ngoại công của Mạc Khuynh Thành chính là sư công của mình, nàng nói hẳn không có sai, Thiên Hà Điện này, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, chất chứa huyền diệu.

Bên ngoài Thiên Hà Điện người càng tụ càng nhiều, thậm chí không ít lão sư cũng tự mình đến, bọn họ đứng ở trước Thiên Hà Điện, ánh mắt quan sát học viên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Lần này Thiên Hà Điện hoàn toàn mở ra, không biết có không có người thiên phú kiệt xuất có thể bước vào tầng cao.

Đám người Thu Mạc, Giang Tú, Nhược Hoan, La Thành đương nhiên cũng đến, bọn họ đứng ở bên ngoài Thiên Hà Điện, ánh mắt lại nhìn bạch hạc trong hư không.

Chỉ thấy trong mắt Thu Mạc lộ ra hàn quang, loại hiền lành lịch sự kia sớm đã không còn sót lại chút gì, lộ ra oán hận cùng với đố kị trần trụi, lần này vốn muốn thừa cơ nhục nhã Tần Vấn Thiên một phen, mà ở trước Đế Tinh Bi, hắn chẳng những không có thành công, trái lại bị mấy hậu bối nhục nhã một phen.

Càng để hắn không thể nào tiếp thu được là, Mạc Khuynh Thành không để ý hắn, lại nhiệt tình với Tần Vấn Thiên, chỉ là chuyện này, liền đủ để hắn ở trước mặt người khác mất hết mặt mũi.

Tâm tình của Giang Tú, đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Bất quá hai bóng người ở trong hư không, lại căn bản không nhìn hai người bọn họ một cái, Mạc Khuynh Thành tự nhiên không cần nhiều lời, nàng căn bản không quen biết Thu Mạc cùng Giang Tú, chỉ biết có người như bọn họ mà thôi.

Tần Vấn Thiên, cũng không có để hai người ở trong lòng, mặc dù bọn họ là một thành viên trong Kinh Thành Thập Tú.

- Xú nha đầu, ngươi trọng sắc khinh bạn.

Nặc Lan đứng ở phía dưới, hai tay chống nạnh, nhìn bạch hạc trong hư không quát.

Mạc Khuynh Thành nhìn Nặc Lan, lộ ra thần sắc xinh đẹp nói:

- Nặc Lan, ngươi loạn tước đầu lưỡi, ta sẽ không mang ngươi trở về a.

- Không mang thì không mang, dám uy hiếp ta.

Nặc Lan tức giận nói, nha đầu kia dĩ nhiên bỏ nàng mang theo Tần Vấn Thiên, quá khinh người.

- Ngươi cũng không cần hô, Mạc Khuynh Thành sớm muộn sẽ trở thành thê tử của Tần sư đệ, khi đó ngươi là người ngoài.

Nhược Hoan tựa hồ e sợ cho thiên hạ bất loạn, đi lên phía trước cười hì hì nói, nhất thời làm Nặc Lan hai mắt phóng hỏa, nhìn chằm chằm Nhược Hoan nói:

- Lấy tiểu tử thúi kia, không có cửa đâu.

- Người khác lưỡng tình tương duyệt là được, cũng không phải lấy ngươi.

Nặc Lan nơi nào sánh được Nhược Hoan, nói mấy câu đã bị nghẹn đến gò má đỏ bừng, nói không ra lời, ngược lại làm cho người chung quanh sửng sốt một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)