Thái Cổ Thần Vương

Chương 167: Trong họa câu đố (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vùng ngoại thành của Hoàng thành Sở Quốc, có một mảnh trúc lâm yên tĩnh, mảnh trúc lâm này lưng dựa một ngọn núi của Hắc Ám Sâm Lâm, lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Tần Vấn Thiên cùng Lục Phong đến nơi này, nhìn trúc lâm xanh biếc phía trước, tràn đầy khí tức sự sống dồi dào.

- Đến rồi, bất quá ta không thể cùng ngươi tiến vào.

Lục Phong cười khổ nói:

- Mảnh trúc lâm này, không người nào dám tự tiện xông vào.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ôm Tiểu Hỗn Đản đi lên trước một bước, lập tức hô:

- Vãn bối Tần Vấn Thiên, bái kiến Công Dương tiền bối.

- Vào đi.

Trong rừng trúc, một thanh âm mờ ảo truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ thấy trúc lâm phía trước lại như di động, lục trúc chập chờn, lại có một lối nhỏ.

- Ta cáo từ trước.

Lục Phong nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười.

- Đa tạ.

Tần Vấn Thiên gật đầu, nhìn Lục Phong ly khai, sau đó hắn theo đường nhỏ kia, dạo bước tiến nhập trong rừng trúc.

Con đường nhỏ này rất dài, đi hơn một phút, Tần Vấn Thiên mới nhìn thấy phía trước có một gian phòng nhỏ đơn giản, yên tĩnh mà an nhàn, dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

- Thật kỳ diệu.

Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm than một tiếng, tới trước phòng nhỏ, Công Dương Hoằng ngồi ở đó, tựa hồ đang vẽ cái gì, ở trước người hắn, có không ít họa quyển, văn lộ kỳ lạ, dường như đều là Thần Văn.

- Công Dương tiền bối.

Tần Vấn Thiên cúi người tỏ vẻ tôn trọng.

- Tiểu tử ngươi đến rất nhanh, tới xem họa quyển này một chút đi.

Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên nói.

Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức ngồi ở trên gia hỏaế, Công Dương Hoằng lấy ra một bộ họa quyển đưa cho hắn, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng tụ, đối phương đưa cho hắn họa quyển, dĩ nhiên cũng là họa quyển hình người.

- Tiền bối đây là?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Tự nhiên là Thần Văn họa quyển, ngươi cần bao lâu mới có thể lĩnh ngộ?

Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương, chân mày liền nhíu lại, nhìn bức tranh đó.

Trong bức họa, tựa hồ là thân ảnh một nữ tử tịnh lệ, thân ảnh ấy ngón tay vạch về phía trước, lại phảng phất như có một cỗ khí thế liên tục phun ra ngoài.

- Ô...ô...n...g!

Não hải run lên mãnh liệt, Tần Vấn Thiên buông họa quyển xuống, nội tâm chấn động.

- Bức tranh này có lẽ đạt tới Thần Văn Tứ giai, ta muốn lĩnh ngộ ở trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng.

Tần Vấn Thiên nhìn Công Dương Hoằng nói:

- Đây là tiền bối khắc hoạ sao?

- Ta nào có ngộ tính như vậy.

Công Dương Hoằng lắc đầu, không nói thêm gì.

- Thần Văn họa quyển của ngươi, là làm sao khắc hoạ ra?

Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Ở dưới một loại trạng thái đặc thù lĩnh ngộ, ta muốn dung nhập lực lượng của bản thân vào trong Thần Văn họa quyển, cơ duyên xảo hợp khắc ra bức tranh đó.

Tần Vấn Thiên đáp lại.

- Lực lượng bản thân dung nhập họa quyển?

Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt bình tĩnh hiện lên một tia kinh dị.

- Đúng, có đôi khi ta nghĩ, Thần Văn, có phải là một loại Thần Thông hay không, hai người, có chỗ giống nhau hay không.

Tần Vấn Thiên gật đầu nói, nhưng hắn nói trong lúc lơ đãng, lại làm cho thân thể Công Dương Hoằng run rẩy, nội tâm sinh ra sóng gió to lớn, trong lúc nhất thời lại sững sờ ở chỗ đó.

- Thần Văn, Thần Thông phù hợp?

Cơ thể Công Dương Hoằng hơi run rẩy, tìm hiểu họa quyển?

- Thần Thông, Thần Thông.

Công Dương Hoằng như bắt được cái gì, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bức tranh trước người Tần Vấn Thiên.

- Nếu như đây là Thần Thông, sẽ là loại Thần Thông nào.

Công Dương Hoằng nói nhỏ, cả người như bỗng nhiên biến hóa, hắn một mực an tĩnh, thời khắc này lại như trở nên ngây dại, nhìn bức tranh đó ngây người.

Thần Văn Tứ giai, so với Thần Văn Tam giai phức tạp hơn vô số lần, Tần Vấn Thiên cũng không thể nhìn ra, thậm chí, chỉ cần tâm thần hắn trầm nhập vào trong Thần Văn, sẽ cảm giác một cỗ khí thế mạnh mẽ đập vào mặt.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, trong cơ thể Chú Mộng Pháp Quyết vận chuyển, bước vào nhập mộng cảnh, trong khoảnh khắc, hắn lại lần nữa xuất hiện ở trên bờ cát kia.

Ở trước người Tần Vấn Thiên, còn có họa quyển hình người vừa mới thấy.

- Trong mộng của ta, biến hóa đi.

Ý cảnh của Tần Vấn Thiên khẽ động, Thần Văn họa quyển hình người kia như xuất hiện vô số biến hóa, tựa hồ hóa thành một người, ở trước sóng triều công kích.

Bây giờ Tần Vấn Thiên còn không có cách nào thông qua bức tranh này suy diễn Thần Thông, nhưng hắn có thể thông qua tạo mộng, để Thần Văn họa quyển này sinh ra các loại biến hoá khác, sau đó suy đoán loại biến hóa nào, càng có khả năng phù hợp bản chất của Thần Văn họa quyển này nhất.

Thử trăm lần, ngàn lần biến hóa, Tần Vấn Thiên phát hiện, nếu như coi Thần Văn họa quyển này là một loại Thần Thông, hắn có một loại cảm giác lực lượng sinh sôi liên tục, như vĩnh hằng bất diệt, một lần công kích, dường như có thể vô cùng vô tận.

Rời khỏi mộng cảnh, Tần Vấn Thiên thấy Công Dương Hoằng như trước ở vào trạng thái si ngốc, sau đó hắn như thanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi dùng lực lượng từ trong Thần Văn này cảm nhận được công kích ta, mau.

Trạng thái của Công Dương Hoằng để Tần Vấn Thiên có chút giật mình, Thần Văn họa quyển này đối với hắn mà nói nhất định vô cùng trọng yếu a.

Nghĩ vậy hắn đứng dậy, sau đó ngón tay chỉ về phía trước, hư không như liên tục chấn động, trực tiếp rơi vào trên người Công Dương Hoằng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️