Thái Cổ Thần Vương

Chương 164: Một cái hứa hẹn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người ở Triển Lãm điện chính mắt thấy Tần Vấn Thiên tặng bức tranh đó cho Mục Nhu, trong lòng âm thầm cảm thán một tiếng, người này thật đúng là bỏ được, rất nhiều người đều có chút đố kị Mục Nhu.

Đương nhiên, tình hình như vậy, tựa hồ cũng chứng minh Tần Vấn Thiên nói, tấm Thần Văn họa quyển này, đúng là hắn khắc hoạ, bằng không sao có thể tặng người.

- Mục phủ sinh một nha đầu tốt.

Có một trưởng giả nhìn Mục Nhu mỉm cười gật đầu, thấy lão giả kia, trong lòng Mục Nhu cả kinh, lão nhân này ở Hoàng thành là có địa vị không tầm thường.

Không chỉ hắn, hôm nay rất nhiều người tới nơi này, thân phận đều không tầm thường, Luyện Khí Đại Sư Tam giai cũng xuất hiện mấy vị.

- Ha ha, nha đầu Mục phủ, không tệ.

Lại có người cười một tiếng, Mục Nhu nhìn những người nói chuyện kia nhao nhao cúi người tỏ vẻ tôn trọng.

Trong lúc nhất thời, Mục Nhu như trở thành nhân vật tiêu điểm, tình hình như vậy, làm trong lòng Mục Nhu càng cảm động.

- Mục nha đầu, bán cho ta họa quyển này đi.

Lão giả y phục thông thường kia mở miệng nói, thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng vừa dứt lời, lại phảng phất như có một cỗ lực lượng kỳ lạ, ép xuống toàn bộ thanh âm huyên náo trong đại điện.

Mục Nhu nhìn về phía người kia, nàng nhìn thấy thái độ của Luyện Khí Sư xung quanh đối với lão giả này, phỏng đoán người này tuyệt không phải người tầm thường, không khỏi nhìn Tần Vấn Thiên một cái.

- Nha đầu, đạo lý hoài bích có tội ngươi nên minh bạch, ngay cả Trưởng lão của Hoàng Gia Học viện, đối với họa quyển này cũng có tâm tham ô, càng không nói đến những người khác, bức tranh này để ở trên người ngươi, có lẽ sẽ mang đến cho ngươi tai bay vạ gió.

Lão giả kia tiếp tục nói.

Mặc dù lời của hắn không xuôi tai, nhưng lại cực kỳ có đạo lý, thần sắc của Trưởng lão Hoàng Gia Học viện kia biến hóa, sắc mặt có chút không dễ nhìn, hôm nay, hắn là mất hết mặt.

Mục Nhu trầm mặc, đây là quà sinh nhật mà Tần Vấn Thiên tặng nàng, đứng ở lập trường của bằng hữu, nàng dùng lễ vật này đi đổi lấy tài phú hiển nhiên không tốt lắm, nhưng chính như đối phương nói, mặc dù nàng muốn thu phần lễ vật này, lại có thể giữ được sao?

Không nói những người ngoài, gia tộc của nàng, có lẽ cũng sẽ lệnh nàng giao ra, nói vậy, nàng có thể không theo sao?

Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu nhìn mình, nhìn nàng khẽ gật đầu.

Đối với nhân tâm hiểm ác, Tần Vấn Thiên đã trải qua không ít, nếu như họa quyển này không có hấp thụ ánh sáng, có lẽ không có gì, nhưng đã dẫn phát oanh động lớn như vậy, phần lễ vật này lưu tại ở trên người Mục Nhu, đích thật là họa không phải phúc.

Mục Nhu đọc hiểu ánh mắt của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy nàng mở miệng nói:

- Phần lễ vật này đối với ta ý nghĩa phi phàm, tiền bối chuẩn bị lấy cái gì trao đổi?

Lão giả kia nhìn Mục Nhu, thấy đối phương đã có ý bán, hắn trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Dùng một cái hứa hẹn của ta, sau này, ngươi ta có thể giúp ngươi làm một việc.

Nếu những người khác nói lời này, có lẽ mọi người sẽ bật cười, nhưng lão giả này nói, không gian trở nên an tĩnh, nhất là những người mơ hồ biết thân phận của lão giả, nội tâm càng chấn động.

Có đôi khi, một cái hứa hẹn, bản thân liền là tài phú không cách nào so sánh, nhất là một cái hứa hẹn của lão giả này.

Thời khắc này, thậm chí không có ai đi đoạt với lão giả kia.

Ánh mắt của Mục Nhu ngưng lại, thời điểm nàng đang do dự, chỉ nghe một thanh âm truyền đến:

- Mục Nhu, đáp ứng hắn.

Chủ nhân của thanh âm này đi tới bên cạnh Mục Nhu, thấy hắn xuất hiện, Mục Nhu lộ ra vẻ giật mình.

- Phụ thân.

- Ân.

Phụ thân của Mục Nhu gật đầu:

- Đáp ứng hắn.

- Vâng.

Thấy thần sắc của phụ thân trịnh trọng, Mục Nhu nhìn lão giả kia:

- Tiền bối, ta đồng ý.

Lão nhân khẽ gật đầu, nhìn nàng nói:

- Người trong tộc của ngươi, nên biết ta ở đâu.

- Vâng.

Mục Nhu đi lên trước, giao họa quyển cho đối phương.

Lão giả bắt được họa quyển, lại nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trong con ngươi lộ ra một tia vui vẻ.

- Hậu sinh khả uý, tiểu tử, cố gắng nỗ lực, sau này tiền đồ vô lượng, có thời gian, có thể thường tới tìm lão đầu ta nói chuyện phiếm.

Lão giả kia nhìn Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó liền rời đi.

Nhưng trước khi hắn rời đi nói những lời kia, lại dẫn phát không ít sóng lớn.

Nửa câu trước, là xem trọng tương lai của Tần Vấn Thiên; nửa câu sau, ý nghĩa Tần Vấn Thiên có thể tùy thời tìm hắn, đồng thời nhìn thấy hắn.

Mọi người rõ ràng điều này có ý vị gì, phải biết rằng trong bọn họ có một chút Luyện Khí Sư Tam giai, mặc dù đến cửa cầu gặp đối phương, cũng không có thể nhìn thấy đối phương một lần.

Nhưng trước khi lão giả rời đi nói với Tần Vấn Thiên, có thời gian, có thể đi tìm hắn nói chuyện phiếm!

Trừ khiếp sợ ra, rất nhiều người có chút tiếc hận, Thần Văn họa quyển có tính lật đổ kia, sau này có lẽ không có cơ hội nhìn thấy nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️