Thái Cổ Thần Vương

Chương 163: Thái độ biến hóa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Một màn này để người của Hoàng Gia Học Viện càng thêm khó coi, đây thật là Hoàng Gia Học Viện sao? Thế nào thành sân bãi của Tần Vấn Thiên, hơn nữa một đám tiền bối nhao nhao thỉnh giáo giao hảo.

- Một Luyện Khí Sư lợi hại, mạng lưới quan hệ quả nhiên kinh khủng.

Rất nhiều người thầm nghĩ.

Ở Sở Quốc có một câu nói, đắc tội người nào cũng không nên đắc tội Luyện Khí Sư lợi hại, nghe đồn ở Hoàng thành Sở Quốc, lúc trước có một nhân vật lãnh tụ tông môn nhục nhã một Luyện khí năng lực rất mạnh, thực lực của Luyện Khí Sư kia rất yếu, nhưng không qua mấy ngày, Tông môn của hắn tao ngộ một đám cường giả Nguyên Phủ cảnh vây quét, trong một đêm Tông môn huỷ diệt, mình cũng bị nhiều người liên thủ giết chết, chấn kinh Sở Quốc.

- Cơ duyên xảo hợp, tâm có sở ngộ khắc hoạ thành, tính là vận khí tốt.

Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp, thần sắc mọi người bất biến, nhưng trong lòng thì càng thêm chấn kinh, thời khắc này bọn họ không có hoài nghi Tần Vấn Thiên.

Sở Quốc này, quả thực chưa từng nghe nói có người khắc họa qua loại Thần Văn này, không nghĩ tới hôm nay, một thiếu niên thiên tài sáng lập loại kỳ tích này.

- Tiểu tử, tấm Thần Văn họa quyển này, có thể bán cho ta hay không?

Lúc này, một thanh âm đột ngột truyền ra, đoàn người nhìn lại, người nói chuyện là một lão giả rất bình thường, nhưng người biết hắn thần sắc đều biến hóa, hắn dĩ nhiên cảm thấy hứng thú với tấm Thần Văn họa quyển này.

- Đúng, nếu ngươi đồng ý bán, Tinh Hà Công Hội ta nguyện ý ra giá.

Lúc này Mộc Thanh lên tiếng, làm cho Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn hắn một cái.

Mộc Thanh không nghĩ tới Thần Văn họa quyển này thật là Tần Vấn Thiên khắc hoạ, nghĩ đến lúc trước hắn bảo Tần Vấn Thiên trở thành đệ tử bị Tần Vấn Thiên cự tuyệt, trong lòng hắn không khỏi thầm hận, tiểu tử ngày trước, tốc độ trưởng thành nhanh không ngờ, tiếp tục như vậy, thực sự sẽ uy hiếp được hắn.

Còn bức tranh này, là Phó hội trưởng Tả Dận dặn dò nhất định phải mua, nhưng để hắn phiền muộn là, đây là của Tần Vấn Thiên, hắn chỉ có thể kiên trì mở miệng.

- Ngươi muốn?

Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh.

Mộc Thanh gật đầu:

- Chỉ cần ngươi mở miệng, giá cả ngươi có thể nói.

Hắn tin tưởng, mặc dù hắn và Tần Vấn Thiên có thù, cũng không trở ngại trao đổi trên lợi ích.

- Ta muốn một cánh tay của ngươi, ngươi cho không?

Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh bình tĩnh nói, làm cho sắc mặt của Mộc Thanh lạnh xuống.

Tần Vấn Thiên không có nhìn hắn nữa, Mộc Thanh Đại Sư cao ngạo này, hắn sớm muộn sẽ để đối phương trả giá thật lớn, ngày này, sẽ không quá lâu.

Bây giờ địa vị ở Luyện Khí Giới, hắn tin tưởng mình đã siêu việt Mộc Thanh.

Tần Vấn Thiên nhìn người bên cạnh Mộc Thanh nói:

- Ta từng thành tâm muốn trở thành một thành viên khách khanh của Tinh Hà Công Hội, nhưng lòng thành tâm này bị Mộc Thanh lạnh lùng bán đứng, đương nhiên, ta tin tưởng chuyện này và Tinh Hà Công Hội không có quan hệ gì.

Tần Vấn Thiên nói đến đây liền thôi, nhưng chỉ một câu này, để tâm thần của Mộc Thanh căng thẳng, thật ác độc, những lời này ý vị quá sâu xa, sau lưng có thể có rất nhiều loại phân giải.

Nếu như giải quyết tốt chuyện tình của Mộc Thanh, hắn và Tinh Hà Công Hội, vẫn có thể trở thành bằng hữu.

Nếu như Tinh Hà Công Hội thật có ý tứ mời chào Tần Vấn Thiên, như vậy Mộc Thanh không chỉ đừng nghĩ dùng Tinh Hà Công Hội đối phó Tần Vấn Thiên, ngược lại còn phải đề phòng Tinh Hà Công Hội sẽ bởi vì Tần Vấn Thiên mà vứt bỏ hắn.

Nói xong lời này, Tần Vấn Thiên liền nhìn về phía lão giả y phục thông thường kia, mỉm cười nói:

- Để tiền bối đợi lâu, chỉ là Thần Văn họa quyển này, ta đã đưa cho bằng hữu của ta Mục Nhu.

- Nếu ta không đoán sai, bộ Thần Văn họa quyển này, hẳn là ngươi ở trong trạng thái đặc thù có lĩnh ngộ mà sáng tạo, dù muốn sáng tạo một bộ nữa, chỉ sợ cũng không dễ dàng, hơn nữa, giá trị của bức đầu tiên, nhất định là cao nhất, ngươi thực sự bỏ được tặng người?

Khóe miệng lão giả kia mang theo thần tình tựa tiếu phi tiếu, nhìn Tần Vấn Thiên nói.

- Vật tặng cho bằng hữu, há có thể luận giá cả bao nhiêu, chỉ là tâm ý của ta, huống hồ nếu như không phải một ít người vô liêm sỉ, lễ vật này đã đến trong tay bằng hữu ta, lẽ nào tiền bối muốn ta thu hồi lại sao.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói:

- Đương nhiên, nếu như bằng hữu ta nguyện ý bán cho tiền bối, ta không có ý kiến.

Nói xong, Tần Vấn Thiên xoay người, đưa Thần Văn họa quyển cho Mục Nhu, cười nói:

- Tuy ra chút sai lầm, nhưng cuối cùng lễ vật cũng đưa đến trong tay ngươi, hẳn có thể bù đắp được lỗi lầm của ta a.

Mục Nhu hơi cúi đầu xuống, sau đó ngẩng lên, vành mắt ửng đỏ, có chút cảm động.

Bức tranh này gây ra oanh động khổng lồ như vậy, giá trị của nó Mục Nhu đương nhiên biết rõ, ở dưới tình hình như thế, Tần Vấn Thiên cùng nàng gặp mặt bất quá mấy lần, như trước lựa chọn đưa cho nàng làm quà sinh nhật, nhưng gia tộc của mình, lại lạnh lùng như vậy.

Mục Nhu, làm sao có thể không cảm động.

- Cảm ơn ngươi.

Mục Nhu không cự tuyệt, cười xán lạn, nhận lấy bức họa trong tay Tần Vấn Thiên, tình bằng hữu này rất nặng, lại làm cho người ấm áp.

- Cảm tạ cái gì, ban đầu ở dưới tình huống kia, ngươi cũng nhận ta là bằng hữu a.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, hắn chỉ, tự nhiên là lúc đầu ở trên yến hội, mọi người đều xa lánh Tần Vấn Thiên, đối mặt áp lực to lớn, Mục Nhu vẫn nói cho mọi người, Tần Vấn Thiên là bằng hữu của nàng!

Khi đó Tần Vấn Thiên liền tự nói với mình, hôm nay thiếu, ngày khác tất trả!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️