Thái Cổ Thần Vương

Chương 157: Bức họa đầu tiên (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong giấc mộng, Tần Vấn Thiên hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái đặc thù kia, hắn quên mất thời gian trôi qua bao lâu, hắn thậm chí không biết mình đang làm cái gì.

Thậm chí, khi Tần Dao gọi hắn, hắn cũng mơ hồ như chưa phát hiện, Tần Dao cũng không có tiếp tục quấy rầy giấc mộng của hắn.

Nếu có cường giả am hiểu mộng lực ở đây sẽ biết, trạng thái của Tần Vấn Thiên thời khắc này, là tiến nhập một loại mộng cảnh cực sâu, nằm trong loại trạng thái này, tương đương với tiến nhập lĩnh ngộ tu hành cấp độ sâu, ngộ tính của hắn, là ở trạng thái mạnh nhất.

Hai ngày sau, trước bãi biển, không biết trải qua bao nhiêu lần sửa chữa, Tần Vấn Thiên rốt cục ngừng tay, nhìn đồ án mình khắc hoạ, từ trong loại trạng thái đặc thù kia thanh tỉnh lại.

- Thành công.

Trong con ngươi của Tần Vấn Thiên lộ ra một tia kinh hỉ, hắn khắc hoạ đồ án chính là một đồ án hình người, người nọ tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đâm ra phía trước, động tác đơn giản, lại cho người ta cảm giác tràn đầy lực lượng, loại khí thế này, thẳng tiến không lùi, phá hủy hết thảy.

Đồ án này giống như có thể động, chỉ cần nhìn chằm chằm, sẽ phát hiện nó giống như đồ án sống, có thể đưa người vào loại ý cảnh kỳ diệu kia.

- Đây coi như là một loại Thần Văn hoàn toàn mới sao?

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, Thần Văn hình người, nếu như phải, như vậy thuộc về cấp bậc gì?

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hư không, tựa hồ hắn cũng không biết hiện tại qua bao lâu, tâm niệm vừa động, Tần Vấn Thiên thối lui ra khỏi mộng cảnh, chính hắn tạo mộng, ý chí của hắn có thể khống chế bản thân xuất nhập mộng cảnh.

Tần Vấn Thiên mở mắt ra, về tới thế giới chân thật, phát hiện Tần Dao ở bên cạnh cách đó không xa đi tới đi lui, không khỏi mỉm cười nói:

- Tỷ.

Tần Dao nhìn thấy Tần Vấn Thiên tỉnh lại, không khỏi mỉm cười đi tới bên cạnh hắn, nói:

- Ngươi tu luyện thật đúng là lâu.

- Đợi rất lâu rồi sao?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Thỉnh thoảng tới một lần, muốn nói cho ngươi biết một việc, ta thu được tin tức từ Tuyết Vân Quốc.

Thần sắc của Tần Dao nghiêm túc hơn vài phần, nói:

- Bọn họ ở trong thư nói, cuối năm, bọn họ sẽ cùng Thái tử Tuyết Vân Quốc đi Sở Quốc.

- Vì sao bọn họ làm như thế?

Tần Vấn Thiên cau mày.

- Không rõ.

Tần Dao lắc đầu, bất quá Sở Quốc cũng truyền ra một tin tức rất quan trọng:

- Quân Lâm yến cuối năm nay, Thái tử Tuyết Vân Quốc cũng sẽ dẫn người tới.

- Xem ra Quân Lâm yến năm nay sẽ rất náo nhiệt a.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, sau đó nhìn Tần Dao cười nói:

- Tỷ, ngươi không nên quá lo lắng, đợi thời điểm cuối năm, hết thảy sẽ rõ ràng.

- Ân, sự tình này ngươi biết là tốt rồi, cũng không cần có áp lực quá lớn, nỗ lực tu hành, bản thân tỷ vô năng, chỉ có thể ký thác hi vọng vào trên người ngươi.

Tần Dao có chút áy náy nói, nàng biết bằng vào lực lượng của nàng, vĩnh viễn không có khả năng cứu được phụ thân cùng gia gia.

Trọng trách này, chỉ có thể rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.

- Yên tâm đi tỷ, cuối cùng cũng có một ngày như vậy, ta sẽ đứng ở trên không, quan sát Sở Quốc này.

Tần Vấn Thiên nhẹ vỗ về gò má của Tần Dao, mặt ngậm mỉm cười, an ủi Tần Dao.

- Ân.

Tần Dao cười gật đầu:

- Ta đi giúp ngươi làm chút thức ăn.

- Tốt, có thể nếm được tay nghề của tỷ tỷ rồi.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, Tần Dao đi đến gian phòng bên cạnh, Tần Vấn Thiên lựa chọn trang viên độc lập, tự nhiên tiếp Tần Dao qua ở cùng.

Sau khi Tần Dao rời khỏi, Tần Vấn Thiên tìm mấy tờ giấy, tay uẩn Tinh Thần, vẽ lên giấy bức đồ án kia, bất quá ở thế giới chân thật, Tần Vấn Thiên muốn khắc họa ra đồ án trong mộng cảnh kia lại không ngừng thất bại, rất hiển nhiên, trong mộng cảnh, hắn tự mình thôi miên, để cho mình đạt tới một loại cực hạn.

Bất quá, theo Tần Vấn Thiên từ từ tĩnh tâm, lặp đi lặp lại không ít lần, thời điểm Tần Dao chuẩn bị cơm nước xong, tranh vẽ rốt cục khắc họa thành, dù sao trong mộng hắn đã làm được, ở bên ngoài, chỉ là cần một quá trình thích ứng mà thôi.

- Thật là tinh diệu, phảng phất như vật sống.

Tần Dao đứng ở trước người Tần Vấn Thiên, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra dị thải:

- Vấn Thiên, vì sao ta cảm giác có một cỗ khí thế bá đạo lăng vân đập vào mặt, thân ảnh kia tựa như ngủ tựa như tỉnh, ánh mắt như bắn ra thần quang, muốn lấy Phương Thiên Họa Kích trong tay phá vỡ Thiên Địa.

Tần Dao càng xem càng kỳ quái, ý thức lại như muốn luân hãm trong họa, nàng lại có một loại ảo giác, như mình đang đứng ở trên biển, đối mặt thân ảnh bá đạo tuyệt luân kia, lúc nào cũng có thể bị phá hủy.

- Đây là văn lộ đồ án ta thứ nhất khắc hoạ, không biết có thể xưng là Thần Văn hay không.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Thần Văn vốn vô cùng kỳ diệu, mặc dù chỉ là Thần Văn Nhất giai tầm thường nhất cũng trông rất sống động, như ẩn chứa sinh mệnh, ta ở trạng thái kỳ dị khắc hoạ ra đồ án này, nếu thật có hiệu quả như Thần Văn, vậy đẳng cấp cũng sẽ không quá thấp.

- Thật yêu nghiệt.

Tần Dao cũng không biết nên hình dung Tần Vấn Thiên như thế nào, nàng nhìn đồ án này cũng cảm giác huyền diệu không gì sánh được, Tần Vấn Thiên lại dựa vào mình lĩnh ngộ ra, loại ngộ tính này, nàng căn bản là không có cách với tới.

Đương nhiên, nàng cảm thấy cao hứng thay cho Tần Vấn Thiên, đây là đệ đệ của nàng, người thân nhất của nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️