Hoa tuyết vẫn bay lượn ở trên không trung, ánh mắt mọi người rơi vào trên người thiếu niên kia, chỉ thấy tay hắn cầm Phương Thiên Họa Kích, bình tĩnh đứng ở đó, mắt nhìn phía trước.
Hôm nay, mặc dù hắn không cứu được Tần Xuyên, cũng muốn dùng hành động của hắn, cho thấy thái độ của mình.
Tần Vấn Thiên hắn, không cho phép Tần Xuyên bị vũ nhục.
Đương nhiên, hôm nay thiếu niên kia, đã từ từ có lực lượng, hắn có thực lực Luân Mạch cảnh lục trọng, hắn có thể chà đạp Yến Vũ Hàn, trên người hắn có Thần Văn Giới trân quý, hắn tựa hồ cũng không thiếu Thần binh lợi khí.
Trọng yếu nhất, phía sau hắn, có cường giả Nguyên Phủ cảnh.
Lão giả ánh mắt nham hiểm kia nhìn thân ảnh sau lưng Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh lùng:
- Các hạ tựa hồ rất lạ mặt.
- Lão nhân gia lớn tuổi, vẫn không nên nhúng tay chuyện tình của tiểu bối a.
Người sau lưng Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, làm cho sắc mặt lão giả kia phát lạnh, lời của đối phương, là không có chút khách khí nào.
Lúc này Yến Vũ Hàn đứng dậy, một tay rũ xuống, lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lập tức xoay người muốn rời đi.
- Ta cho ngươi đi chưa?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Yến Vũ Hàn cứng đờ, xoay người, ánh mắt sắc bén như kiếm, song khi hắn thấy đôi mắt của Tần Vấn Thiên, lại nhịn không được nội tâm run rẩy.
Tần Vấn Thiên, nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Đó là một loại khinh thường, miệt thị, trong mắt Tần Vấn Thiên, đã không có Yến Vũ Hàn hắn.
Hắn tựa hồ còn nhớ rõ ngày trước một chỉ đâm Tần Vấn Thiên bị thương, khi đó hắn đứng ở trước mặt đối phương, tư thái cao ngạo bực nào, nếu không phải Tô Mộc Vũ, chỉ sợ hắn sẽ hung hăng ngược Tần Vấn Thiên một hồi.
Nhưng bây giờ, Tần Vấn Thiên lấy tư thái càng cuồng ngạo đối mặt hắn.
Trong xe tù, trong mắt Tần Xuyên lóe lên quang mang khác thường, nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt của hắn lộ ra vui vẻ, Tần Vấn Thiên trưởng thành, quá làm cho hắn vui vẻ.
- Bạch Thanh Tùng, ngươi có hối hận ngày trước gây ra hay không?
Tần Xuyên thấp giọng nói, làm cho Bạch Thanh Tùng ở bên cạnh hắn nội tâm run rẩy, hối hận sao? Hắn từng cho rằng nữ nhi của hắn Bạch Thu Tuyết nhân trung long phượng, nhưng tới Hoàng Thành hắn phát hiện thiên phú của Bạch Thu Tuyết cũng không có xuất chúng như hắn mong đợi, nhất là ở chung quanh thiên tài đông đảo, càng lộ ra không có chói mắt như vậy.
Nhưng thiếu niên ngạo nghễ đứng thẳng trên tuyết kia, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, ánh mắt kiên định, đã dám nhìn thẳng quân đội của Hoàng gia.
Trước Tuyên Võ đài, thời khắc này, quân sĩ nhao nhao tránh ra con đường, chỉ thấy mấy bóng người từ đàng xa dạo bước tới.
Người cầm đầu đều vô cùng trẻ tuổi, người chính giữa bất ngờ chính là Sở Quốc Tam hoàng tử, Sở Thiên Kiêu.
Về phần hai người bên cạnh hắn cũng đều khí vũ phi phàm.
Người bên trái cao ngạo, khí thế hơn người, bất ngờ chính là Đế Tinh Học Viện yêu nghiệt Lạc Thiên Thu.
Mà người bên phải Sở Thiên Kiêu, thân mặc trường bào thanh sắc, khoảng 18 - 19 tuổi, vô cùng tuấn dật, tóc dài xõa vai, đôi mắt trong suốt lại sắc bén.
- Diệp gia, Diệp Vô Khuyết.
Có người nhận ra mấy người này, ba người này, bất kỳ người nào ở Sở Quốc cũng là nhân vật phong vân, Sở Thiên Kiêu, Kinh Thành Thập Tú xếp hàng thứ hai; Diệp Vô Khuyết, một năm trước hắn liền xếp thứ năm, bây giờ thực lực của hắn còn chưa biết, không biết có đột phá Nguyên Phủ cảnh hay không, nếu đột phá, sắp xếp rất có khả năng càng đi về phía trước.
Còn Lạc Thiên Thu, tuổi tác của hắn ở trong ba người nhỏ nhất, nhưng tiềm lực lại lớn nhất, trong vòng một năm, tất nhiên đứng hàng Kinh Thành Thập Tú.
Ba người như vậy, bất kỳ người nào trong bọn họ xuất hiện, đều là trên đời chú mục, nhưng thời điểm ba người bọn họ đứng chung một chỗ, nhất thời như tất cả quang huy, đều bao phủ ở trên người bọn họ.
- Các ngươi, xác định muốn làm như thế sao?
Sở Thiên Kiêu cười nhàn nhạt, không có ai biết nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, những lời này, đương nhiên là nói với cường giả Nguyên Phủ cảnh sau lưng Tần Vấn Thiên.
- Tam hoàng tử điện hạ, Tần Vấn Thiên, không thể động.
Chỉ thấy người sau lưng Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng.
- Hôm nay hắn dám can đảm cướp tù, đã là tử tội, nếu như ta nhất định muốn động hắn thì sao?
Thanh âm của Sở Thiên Kiêu bình tĩnh lại ẩn chứa cường thế chân thật đáng tin.
Lần trước, ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, hắn không có đạt đến mục đích mình muốn, hơn nữa, Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao đều còn sống.
Bây giờ, Tần Vấn Thiên càng lấy tư thái cường thế xuất hiện ở nơi này, người như vậy, nếu như là cừu địch, như vậy nên sớm diệt trừ thì tốt hơn.
- Nếu như Tam hoàng tử nhất định muốn động hắn, như vậy ta khuyên điện hạ một câu, Sở Quốc này, có chút quy tắc, là không thể bị đánh phá.
Xa xa, hình như có một thanh âm phiêu đãng lan đến, chỉ thấy có một người mang theo đấu lạp, cúi đầu, đứng ở trong gió tuyết, thậm chí thấy không rõ mặt của hắn.
Ánh mắt bình tĩnh của Sở Thiên Kiêu đột nhiên trở nên phong duệ, đâm thẳng thân ảnh trong gió tuyết kia.
Hắn đứng ở đó, như toàn bộ thế giới, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Nhưng hắn một người, tựa hồ, chính đại biểu một loại ý chí nào đó.
- Nếu như không sao?
Ánh mắt của Sở Thiên Kiêu nhìn người nọ, thanh âm vẫn không có một chút ba động, vô luận ở bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể bảo trì lãnh tĩnh tuyệt đối, người như vậy, mới là đáng sợ.
- Đây là ý chí của Đế Tinh Học Viện.
Thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu, tiếng nói của hắn hạ xuống, mặt đất nổi lên cuồng phong, phong vũ vô tận lan đến đám người, trong Thiên Địa như lộ ra một cỗ khí tức tiêu sát.
Thanh âm kia đại biểu hàm nghĩa là có tính chấn động, đây là ý chí của Đế Tinh Học Viện.