Thái Cổ Thần Vương

Chương 142: Cảnh tuyết rơi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Vấn Thiên nhìn chung quanh, khi ánh mắt hắn rơi vào một chỗ, con ngươi nhịn không được hơi co rụt lại, hắn thấy được một người quen thật lâu chưa thấy.

Tinh Hà Công Hội, Mộc Thanh Đại Sư.

Cảm giác của Võ tu đều cực kỳ mẫn duệ, Mộc Thanh cảm thấy được có người chú ý hắn, sau đó hắn cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cười cười, tựa hồ lộ ra miệt thị nhàn nhạt.

- Ta nghe nói ngươi để Quan Duyệt cảnh cáo ta, hơn nữa, đoạn thời gian trước ở Học viện còn làm ra động tĩnh không nhỏ, bây giờ còn có thể sống xuất hiện ở trước mặt ta, vận khí ngược lại không tệ.

Thần sắc của Mộc Thanh vẫn như lúc ở Thiên Ung Thành, nhìn như bình tĩnh hờ hững, trong xương lại lộ ra cao ngạo, ngày trước Tần Vấn Thiên không có đáp ứng trở thành đệ tử của hắn, hắn liền lừa gạt Tần Vấn Thiên đi Tinh Hà Công Hội, sau đó suýt nữa để Tần Vấn Thiên cùng với người Tần phủ bỏ mạng ở đó.

Từ đầu đến cuối, Mộc Thanh không có để hắn cùng người Tần phủ vào mắt, như chỉ là công cụ hắn lợi dụng.

Nếu là lúc trước, Tần Vấn Thiên thấy Mộc Thanh có lẽ sẽ bạo nộ, nhưng hôm nay tuy trong lòng hắn cũng rất phẫn nộ, nhưng trên mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, không để ý lời của đối phương chút nào.

- Ta nghe nói Mộc Thanh Đại Sư là Luyện Khí Sư của Tinh Hà Công Hội, tại sao lại chạy tới Thần Binh Các, là cần mua Thần binh sao?

- Sự tình của ta, khi nào đến phiên ngươi tới hỏi?

Mộc Thanh châm chọc, hắn tới Thần Binh Các dĩ nhiên không phải vì mua Thần binh, mà là muốn thăm dò người có thể khắc họa Thần Văn Tam giai là người phương nào.

Lúc trước Tần Vấn Thiên có thể luyện chế ra Thần Văn Nhị giai đơn giản, nhưng Mộc Thanh không dám liên lạc hắn cùng người muốn tìm hiểu kia lại với nhau.

Lúc này mới một năm mà thôi, hắn thân là Luyện Khí Sư, biết khắc họa Thần Văn muốn đề thăng một cấp khó khăn như thế nào, hiện tại hắn như trước là Luyện Khí Sư Nhị giai, cũng bởi vì không thể tìm hiểu khắc họa Thần Văn Tam giai.

- Sự tình của Mộc Thanh Đại Sư, ta cũng lười quản, chỉ là hi vọng Mộc Thanh Đại Sư nhớ kỹ lúc trước ở Thiên Ung Thành làm việc đê tiện là được, báo ứng xác đáng, sớm muộn sẽ tới.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng, quát mắng nói:

- Hi vọng ngươi có mệnh sống đến ngày đó.

Dứt lời, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, đã bị Tần Vấn Thiên chỉ ra thân phận Luyện Khí Sư của Tinh Hà Công Hội, hắn đương nhiên không có ý tứ tiếp tục lưu lại, càng không chịu được ở trước mặt mọi người đối phó tiểu bối như Tần Vấn Thiên, không thể làm gì khác hơn là rời đi.

- Thật là phá hư hào hứng.

Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, sau đó đi ra ngoài, dạo bước ở trong tuyết, tùy ý hoa tuyết bay xuống ở trên người, sau đó hòa tan.

Đi dạo một lúc, Tần Vấn Thiên cũng không biết đi tới nơi nào, xa xa trên tuyết địa, chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc như cùng tuyết hòa làm một thể, ở trên tuyết cấp tốc chạy, khi nó đến trước người Tần Vấn Thiên, lại hóa thành một đạo huyễn ảnh nhào vào trong ngực hắn.

- Tiểu Hỗn Đản.

Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, ôm lấy Tiểu Hỗn Đản, trên mặt lộ ra vui vẻ:

- Tiểu tử kia, sao ngươi lại ở đây.

Nói xong, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy chỗ đó có một bóng người chạy chậm đến, dừng lại ở trước mặt Tần Vấn Thiên.

Trong tuyết địa, áo lông bạch sắc che lại thân thể hoàn mỹ mềm mại, chỉ để lại dung nhan nghiêng thế.

Mạc Khuynh Thành dừng lại ở trước mặt Tần Vấn Thiên, lập tức cúi đầu, cười nhạt.

Lần thứ hai giơ lên khuôn mặt hoàn mỹ, Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Lần nữa nhận thức một chút, ta là Mạc Khuynh Thành.

- Ta là Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia lộ ra mỉm cười nhu hòa:

- Bên ngoài Thiên Ung Thành, cám ơn ngươi đã cứu ta.

- Một cái nhấc tay, là tiểu tử kia mang ta tới.

Mạc Khuynh Thành cười nói:

- Chúng ta đến bên cạnh ngồi một chút đi.

- Được.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người tới trước một gốc cây cổ thụ, Tần Vấn Thiên cởi áo da thú làm đệm, hai người cứ như vậy ngồi ở đó, dựa lưng vào cổ thụ.

Mạc Khuynh Thành nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, tựa hồ lại không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là vươn tay, tùy ý để hoa tuyết tung bay lên tay, cười nhẹ nói:

- Thật đẹp.

- Ân.

Tần Vấn Thiên gật đầu, không nói gì thêm, chỉ an tĩnh thưởng thức hoa tuyết bay xuống.

Tiểu Hỗn Đản an tĩnh nằm ở giữa hai người, tựa hồ đang ngủ, thiếu niên tuấn mỹ, thiếu nữ khuynh thành, hoa tuyết bay xuống, tựa hồ đan dệt thành một bức tranh mỹ diệu, thỉnh thoảng có người đi qua, đều sẽ nhịn không được phát ra một tiếng kinh thán.

Bức tranh này giằng co rất lâu, Mạc Khuynh Thành chuyển ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhìn nàng, như trước kinh thán đối phương mỹ lệ.

- Ngươi thật là một ngốc tử.

Mạc Khuynh Thành xì cười, lập tức đứng dậy, hướng xa xa mà đi, thiếu nữ dạo bước ở trong tuyết, thân ảnh dần dần tiêu thất.

- Ngốc tử?

Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút.

- Rất ngây ngô sao?

Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản trong ngực, trên mặt lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, chỉ thấy tiểu tử kia gật đầu, nhất thời mặt Tần Vấn Thiên xạm lại, không hổ là Tiểu Hỗn Đản, thật là hỗn đản!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️