Mùa đông của Sở Quốc rất lạnh, hoa tuyết bay lượn trên không trung, người đi đường đa số khoác đấu bồng, nhưng một chút Võ tu thực lực không tầm thường vẫn quần áo đơn bạc, không để ý giá lạnh chút nào.
Tần Vấn Thiên khoác áo da thú đơn giản, ở trong gió tuyết đi về phía trước, thỉnh thoảng đi ngang qua mấy tiệm rượu, sẽ nghe vài đại hán nhiệt huyết uống rượu trừ hàn, bàn luận một chút đại sự phát sinh ở Sở Quốc.
- Cảnh tuyết xinh đẹp, lại có rượu ngon, đúng lúc gặp bằng hữu đi ngang qua, việc tuyệt vời nhất nhân sinh không gì hơn cái này.
Lúc này, một thanh âm thoải mái lọt vào tai, ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy chỗ kia có một gian phòng nhỏ đơn sơ, ở ngoài phòng nhỏ là một quán rượu.
Chỉ một bàn có khách, hai người.
- Ha ha, đã có bằng hữu đến, sao không mời tới uống mấy chén.
Lại có một người mở miệng, người nọ nhìn như chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, mi thanh mục tú, nhìn như bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác phi phàm.
Ánh mắt người này trong suốt hữu thần, dáng tươi cười bình thản, khiến người ta vừa nhìn liền sinh ra ý thân cận.
- Tần huynh, như thế nào?
Chỉ thấy người nói chuyện thứ nhất xoay người, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói, thanh niên này chính là Túy Tửu Tiên, đang uống rượu với bằng hữu.
- Đang muốn mượn rượu khu lạnh a.
Tần Vấn Thiên cười một tiếng, bước vào tửu quán, ánh mắt quan sát thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi kia một chút, cười hỏi:
- Xin hỏi các hạ là ai?
- Bởi vì rượu mà gặp, không hỏi xuất thân, nếu có duyên tái hội, chính là bằng hữu.
Thanh niên rót cho Tần Vấn Thiên một chén, mỉm cười nói, cực kỳ cởi mở, phong cách rất giống Túy Tửu Tiên.
- Được, bởi vì rượu mà gặp, không hỏi xuất thân, nên cạn một chén đầy.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Thanh niên tự tiếu phi tiếu nhìn Tần Vấn Thiên.
- Đương nhiên.
Tần Vấn Thiên gật đầu, thanh niên mỉm cười giúp hắn châm đầy chén, Tần Vấn Thiên ngửa đầu uống cạn, rượu vào trong cơ thể, hai mắt Tần Vấn Thiên trợn tròn.
- Khục khục.
Để chén xuống, Tần Vấn Thiên ho khan vài tiếng, trên mặt lạc đến đỏ bừng, làm cho thanh niên cùng Túy Tửu Tiên cười phá lên.
- Cái tên nhà ngươi, biết rượu này mạnh như thế nào không, lại dám khoe khoang khoác lác.
Túy Tửu Tiên thấy Tần Vấn Thiên túng quẫn, cười cực kỳ vui vẻ.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, trừng Túy Tửu Tiên một cái:
- Ngươi không nhắc nhở một tiếng.
- Ngươi nói muốn làm một chén lớn a.
Thanh niên cũng cười nói, Tần Vấn Thiên không biết làm sao, chỉ có thể bưng chén lên, kiên trì uống cạn, mặt đã hồng thấu.
- Đến ngươi.
Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên nói.
- Được, đến ta.
Thanh niên mỉm cười nói, rót đầy một chén, uống một hơi cạn sạch, lúc thả chén xuống, sắc mặt không thay đổi chút nào, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên xấu hổ, tửu lượng của người này, sợ là không kém Túy Tửu Tiên bao nhiêu.
- Lại làm hai chén đầy nữa được không?
Thanh niên nhìn Tần Vấn Thiên cười nói, làm cho Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Có khi dễ người như vậy sao?
- Ha ha, vậy ta chờ ngươi luyện thành tửu lượng, lần sau uống nữa.
Thanh niên đứng dậy, nhìn Túy Tửu Tiên nói:
- Lần sau có cơ hội, mang tiểu huynh đệ này trở lại uống rượu.
Nói xong, hắn lấy áo choàng cùng nón rộng vành ở bên cạnh, bước vào trong tuyết, từ từ rời đi, cước bộ của hắn rất chậm, như thường nhân, để Tần Vấn Thiên luôn cảm giác người này phi phàm.
- Thực lực của người này, tất nhiên không tầm thường a?
Tần Vấn Thiên nhìn Túy Tửu Tiên hỏi.
Túy Tửu Tiên lắc đầu, nhìn tấm lưng kia, tựa như cảm thấy có chút đáng tiếc.
- Người này thông minh tuyệt đỉnh, lại nghĩa bạc vân thiên, đáng tiếc duy nhất chính là, không thể tu hành.