Chỗ sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm, địa phương cực ít có nhân loại đặt chân, có một sườn núi bí ẩn.
Ở chỗ này, lại không có một chút Yêu khí, như một nơi cực lạc.
Trên sườn núi có một cự thạch, trên cự thạch lại có một bóng người nằm, bất ngờ chính là Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cũng không biết thân ở chỗ nào, hắn chỉ biết bảo vệ ý chí bản thân bất diệt.
Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh Châm Pháp, Hắc bá từng nói không vào Nguyên Phủ không được thi châm, huyết mạch bạo phát ra lực lượng hắn không thể chịu đựng được, lần trước, là bởi vì có người của Đế Tinh Học Viện chiếu cố, hắn mới bình yên vô sự, còn lần này, hắn không chỉ thi châm, hơn nữa thân thể còn bị thương nặng, sinh mệnh sao có thể không suy tàn.
Thời khắc này toàn thân Tần Vấn Thiên không có một chút lực lượng, chỉ có thể lấy ý chí mãnh liệt duy trì sinh cơ bất diệt.
- Trong mộng có thể tu hành.
Tần Vấn Thiên rõ ràng, Võ Đạo chi nhân, lực lượng có thể làm cho sinh cơ dồi dào, hắn muốn sống, trước phải để cơ thể khôi phục lực lượng, tái tạo sinh cơ, nhưng hắn kinh hãi phát hiện, mảnh không gian này, như cắt đứt với Thiên Địa, hắn càng không có cách nào cảm ứng được Võ Mệnh Tinh Thần, không thể dẫn Tinh Thần Chi Lực vào cơ thể.
Loại tình cảnh này, để Tần Vấn Thiên có chút tuyệt vọng, trong cơ thể không có năng lượng, tiếp qua mấy ngày, hắn thậm chí có thể chết đói.
- Nơi này, lẽ nào sẽ là nơi chôn xương của ta.
Tần Vấn Thiên không cam lòng, hắn không thể chết được.
Hắn muốn phá vỡ mảnh không gian này trói buộc, chấp niệm cường liệt để hắn sản sinh ra thần thức cường đại, quan sát mảnh không gian này.
Trên đại địa trống trải, chỉ có mình nằm ở trên cự thạch, là cô đơn như vậy, ngay lúc thời, ở trong mộng, hắn thấy được một ngọn núi như ẩn như hiện, lại cao vút xa xa, cắm thẳng vào thiên khung.
- Này không phải mộng của ta.
Nội tâm Tần Vấn Thiên chấn động, sau đó lại có sơn phong hiển hiện, thẳng đến chín tòa cổ phong cắm thẳng vào thiên khung, làm hắn cực kỳ rung động.
Cửu phong như vật từ Thiên Ngoại, mờ ảo bất định, đây hết thảy, là chân thật, hay là mộng ảo?
Bản thân Tần Vấn Thiên đã không phân biệt được.
Ý niệm phiêu hốt, Tần Vấn Thiên thấy được một bức tranh, một trung niên mặc thanh sam, hắn lang bạt thiên nhai, tới trên sườn núi nơi này, thấy phong cảnh như tranh vẽ, liền ở trên sườn núi ngủ một giấc.
Khi hắn ngủ, xung quanh lại sinh cửu phong, sau đó trong cửu phong lại xuất hiện vô số tranh họa.
Mỗi một bức tranh không ngừng lưu chuyển, Tần Vấn Thiên không kịp nhìn, hắn thấy trung niên thanh sam kia một tay tháo xuống Tinh Thần trên trời, hắn thấy trung niên thanh sam một kiếm chặt đứt sơn hà, hắn còn thấy trung niên đang dùng chỉ đâm thủng trời…
Nhưng hết thảy tựa hồ đều là mộng.
Trung niên tỉnh lại, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười một tiếng, lập tức dạo bước rời đi, phóng khoáng ngông ngênh.
Mà từng tòa sơn phong kia, cũng tiêu thất.
- Nhất mộng có thể du Thiên Địa, nhất mộng có thể dòm ngó cổ kim, trong mộng trích tinh đoạt nguyệt, trong mộng ta si cuồng nhất, nhân sinh mộng một hồi, sao không tiêu tiêu sái sái, làm một hồi xuân thu đại mộng.
Trung niên cười dài, tiêu tiêu sái sái, ở trên cự thạch lưu lại một tràng xuân thu đại mộng.
- Làm một hồi xuân thu đại mộng.
Nội tâm Tần Vấn Thiên hơi có ba động, ý thức của hắn bay qua một ngọn núi, tranh họa trên sơn phong kia không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên cảm giác có một cỗ hấp lực truyền đến, ý thức của hắn bị nuốt vào.
Hắn phát hiện, bản thân đã ở trong tranh, nơi này tựa hồ ghi lại một giấc mơ.
Trung niên thanh sam hóa thân Côn Bằng, bay lượn giữa Thiên Địa, con ngươi nhìn qua hắn, Tần Vấn Thiên cảm thấy cặp Yêu mâu kia như có yêu quang khủng bố, còn sắc bén hơn lợi kiếm, hắn hét thảm một tiếng, giống như sẽ chết đi.
- Không...
Trong lòng Tần Vấn Thiên gầm thét, một luồng ý thức của hắn còn lưu ở hậu thế, làm sao có thể chết.
- Đã mộng một hồi, vì sao ta lại sợ khí tức kia.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn qua, không sợ cặp Yêu mâu kia nữa, phảng phất như có hàng vạn hàng nghìn quang hoa xuyên thấu thân thể hắn, vẫn không thể động kỳ tâm.
Côn Bằng bay lượn giữa Thiên Địa, thuận gió vạn dặm, tốc độ ai dám so tài.
Nội tâm Tần Vấn Thiên thủy chung ba động kịch liệt, ý thức của hắn thối lui ra khỏi bức tranh này, sau đó lại tiến nhập sơn phong thứ hai, trong đỉnh núi kia, trung niên thanh sam hóa thân Cổ Thần, tay có thể trích Tinh Thần, Thiên Địa đổ nát, Tần Vấn Thiên như không biết chết bao nhiêu lần, hắn lần lượt nhịn ý chí hủy diệt kia, bằng ý chí cường đại để cho ý thức mình bất diệt.
Cổ phong thứ ba, trung niên thanh sam một chỉ toái sơn hà, vạch phá Thiên Địa, hết thảy đều hủy.
Cổ phong thứ tư, trung niên thanh sam hống động sơn băng địa liệt, hải khiếu sóng trào.
...
Cổ phong thứ chín, trung niên thanh sam một mắt nhìn xuyên thiên cổ, hết thảy sinh linh ở dưới ánh mắt của hắn đều muốn hủy diệt.
Tần Vấn Thiên không biết đã trải qua bao nhiêu lần thống khổ sắp tử vong, ở dưới uy thế như vậy, hắn giống cát sỏi trong sa mạc, là bé nhỏ không đáng kể như vậy, nhưng hắn như trước bảo vệ cho sinh mệnh bất diệt.
Chín tòa cổ phong, chín loại ý chí ngập trời, mỗi một loại đều có khả năng hủy thiên diệt địa.
Ý thức của Tần Vấn Thiên lui về, cảm thán một tiếng, thật là một xuân thu đại mộng.
Mặc dù trung niên thanh sam lưu một giấc mộng ở đây, thực lực không giống bình thường, nhưng Tần Vấn Thiên không tin chín tòa sơn phong kia là thật.
Chính như trung niên nói, nhân sinh mộng một hồi, sao không tiêu tiêu sái sái, làm một hồi xuân thu đại mộng.