Thái Cổ Thần Vương

Chương 132: Nam nhi huyết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Liễu Nhạc lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói:

- Tần Vấn Thiên, nể tình Liễu Nghiên, bỏ qua ta lần này đi.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu hướng Liễu Nghiên bên kia nhìn đi, lập tức khóe miệng lộ ra một cái châm chọc chi ý:

- Tuy nói là hiểu lầm, này vốn nên là một hiểu lầm đẹp, chúng ta như trước có thể trở thành bằng hữu, đáng tiếc ngươi lợi dụng loại hiểu lầm này tới giết ta, còn Liễu Nghiên, ta không nợ nàng cái gì.

Nói xong, sát khí trên người Tần Vấn Thiên càng cường đại, hắn đâu chỉ không nợ Liễu Nghiên cái gì, ngược lại, Liễu Nghiên thiếu hắn một mạng.

Liễu Nghiên nhìn Tần Vấn Thiên, dường như muốn khóc, nàng minh bạch Tần Vấn Thiên nói không sai, là nàng thiếu Tần Vấn Thiên, buồn cười ca ca của nàng Liễu Nhạc nói Tần Vấn Thiên thích nàng, nàng vẫn tin là thật, mà phóng mặc ca ca nàng lợi dụng cái này đi đối phó đối phương.

- Chết.

Trong tay Tần Vấn Thiên oanh ra một đạo chưởng ấn, ấn pháp khủng bố đánh về phía Liễu Nhạc, Liễu Nhạc giơ tay lên chống lại, lại bị chưởng ấn đáng sợ kia dìm ngập, một kích giết chết.

- Không...

Liễu Nghiên ngồi chồm hổm dưới đất khóc lên, nhắm mắt lại, dường như không dám nhìn một màn này.

Tần Vấn Thiên nhìn Liễu Nghiên cũng chẳng có bao nhiêu đồng tình, vừa rồi Liễu Nhạc tới giết hắn, Liễu Nghiên nàng thậm chí không có mở miệng, có lẽ nàng bản tính không hư, nhưng loại thản nhiên này để người ta thất vọng đến cực độ, hắn là cứu qua mạng của nàng.

- Tốt.

Vào thời khắc này, xa xa có một thanh âm truyền đến, ánh mắt đoàn người nhìn tới, chỉ thấy Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu cùng với Lạc Thiên Thu đạp ngựa đi đến, bọn họ ngồi ở trên ngựa, quan sát Tần Vấn Thiên, thần sắc hờ hững mà bình tĩnh, hết thảy trước mắt, dường như đều không thể làm cho bọn họ động dung.

- Tần Vấn Thiên, muốn cứu viện tử tù, này là tử tội, mặc dù ngươi là đệ tử của Đế Tinh Học Viện, cũng giống như vậy.

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, một lời định tội Tần Vấn Thiên.

Tiếng nói của hắn hạ xuống, nhất thời quân sĩ chung quanh giáo trường đồng thời nhắm cung tiễn vào bọn họ, cục diện giờ khắc này, tựa hồ có chạy đằng trời.

- Dao nhi, Vấn Thiên, hai đứa nhỏ ngốc.

Trong lòng Tần Xuyên áy náy, hai con của hắn có tiền đồ thật tốt, lẽ nào phải chôn vùi ở nơi này sao.

- Đùng, đùng...

Đại địa đột nhiên run rẩy, một cỗ Yêu khí kinh khủng lao thẳng tới bên này, làm cho thần sắc của mọi người ngưng tụ.

Tần Xuyên ngẩn người, ánh mắt lập loè.

Sở Thiên Kiêu ở trên chiến mã thần sắc bình tĩnh, nhưng khóe miệng của hắn lại cười nhẹ, trong lòng nói nhỏ:

- Rốt cục nhịn không được xuất thủ sao, chờ lâu lắm rồi.

Đại môn Hắc Bảo mở rộng, nhiều đội nhân mã từ đó bước ra, người khoác áo giáp, uy vũ phi phàm, chỉ nghe Sở Thiên Kiêu quát lên:

- Đưa ba người hắn vào Hắc Bảo, phải sống.

- Vâng.

Đám cường giả kia xông ra, lao thẳng tới đám người Tần Vấn Thiên.

Một đám Yêu Thú điên cuồng bôn tẩu đến, đã xuất hiện ở trong tầm mắt, nội tâm Tần Xuyên thiêu đốt một tia hi vọng, nhìn Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao quát:

- Các ngươi đều trốn đi, không cần lo cho ta, bọn họ không dám giết ta.

Dứt lời, thân thể hắn lao về phía những binh sĩ kia, bàn tay giơ lên, lại phóng lên thiên linh cái.

- Nếu như các ngươi tiến lên một bước nữa, ta tất phơi thây tại chỗ.

Tần Xuyên quát một tiếng, thanh âm cuồn cuộn, làm cho đám người kia hơi dừng lại, ánh mắt nhìn qua Sở Thiên Kiêu.

Tần Xuyên xoay người nhìn Sở Thiên Kiêu, lạnh lẽo nói:

- Đại trượng phu chết không hết tội, Tần Xuyên ta thiết huyết nam nhi, nói được thì làm được.

Tần Xuyên đang đánh cuộc.

Mấy ngày qua, Sở Thiên Kiêu một mực lợi dụng hắn, tựa hồ muốn dẫn cái gì ra, tựa hồ là đang đánh cuộc với phụ thân của hắn, mặc dù là hắn cũng không rõ tin tức trong đó.

Tần Xuyên hắn đánh cuộc Sở Thiên Kiêu không dám để cho hắn chết.

Quả nhiên, chỉ thấy Sở Thiên Kiêu phất phất tay, nhất thời những người kia ngừng lại, cũng ở lúc này, bầy Yêu thú cuồng bạo đã trùng kích, như những Yêu Thú này đang rơi vào trạng thái bạo động.

Những cung tiễn thủ kia nhắm tên về phía Yêu Thú, bắt đầu chém giết.

Tần Xuyên thì nhìn Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao nói:

- Các ngươi đi đi, có một cơ hội nhỏ nhoi cũng phải chạy đi.

- Phụ thân.

Trong con ngươi Tần Dao có nước mắt rơi xuống, nàng sao bỏ được, đây là phụ thân của nàng.

Tần Vấn Thiên nhìn Tần Xuyên nói:

- Phụ thân, muốn đi, cùng đi.

- Nếu như ngươi không đi nữa, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi.

Tần Xuyên giơ tay lên, làm cho sắc mặt của Tần Vấn Thiên cực kỳ khó coi, thân thể phập phòng kịch liệt.

- Phụ thân.

Tần Dao hô to một tiếng, chỉ thấy Tần Vấn Thiên lôi kéo tay nàng, chạy như điên ra xa.

Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn hư không, trong lòng như có chút sốt ruột, sao còn chưa tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️