Thái Cổ Thần Vương

Chương 131: Làm sáng tỏ hiểu lầm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Xuyên thấy người tới dĩ nhiên là Tần Vấn Thiên, trong lòng vừa vui vừa lo, vui chính là Tần Vấn Thiên mới tu hành không đến một năm, đã có sức chiến đấu cường hoành như thế.

- Vấn Thiên, ai cho ngươi tới.

Sắc mặt của Tần Dao trắng bệch, nàng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên cũng sẽ xuất hiện.

Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn hai người cười, đôi mắt lạnh lùng đã không thấy, thay vào đó là một nụ cười vui vẻ nhu hòa:

- Phụ thân, tỷ.

- Hồ đồ, lập tức đi ra cho ta.

Tần Xuyên gầm lên một tiếng, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ.

- Lưu lại nơi này đi, giết.

Thanh âm của Yến Vũ Hàn hạ xuống, một nhóm cường giả nhao nhao đánh về phía bọn họ, Tần Vấn Thiên lần thứ hai va chạm với Yến Vũ Hàn, kiếm khí tung hoành, chưởng ấn phun ra nuốt vào, điên cuồng đụng chạm.

- Liễu Nhạc, ngươi đi giết hắn, liền coi như lập được công lao, lót đường cho tiền đồ của ngươi.

Diệp Triển nhìn Liễu Nhạc nói, thần sắc của Liễu Nhạc cứng đờ, nhìn Diệp Triển một cái, lập tức gật đầu, tay cầm Thần binh lợi kiếm đi tới trước.

Liễu Nghiên thấy một màn như vậy trong lòng giật mình, lộ vẻ nhu nhược, nhìn Tần Vấn Thiên một cái thật sâu, nhưng không nói gì.

Tần Xuyên cũng có đối thủ của mình, hắn biết rõ, bọn họ ở ngoài Hắc Bảo, đối phương muốn mạng của bọn họ rất đơn giản, nhưng trì trệ không chịu động thủ, chính là vì suy đoán kia.

- Vấn Thiên, ngươi dĩ nhiên đã cường đại như thế.

Thời khắc này cả người Tần Xuyên bẩn thỉu, nhưng thời điểm hắn nhìn bóng lưng của thiếu niên, đôi mắt sáng rực phảng phất như có chút ướt át.

Tần Xuyên hắn có nhi tử như vậy, còn cầu mong gì, chỉ có thể ở trong lòng than thở, Hoàng quyền vô tình.

Thời điểm Yến Vũ Hàn cùng Tần Vấn Thiên đại chiến, đã có mấy người vây quanh, lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Thời khắc này, hai người lần thứ hai liều mạng một kích, lợi kiếm cùng chưởng ấn giằng co, cả hai đều vô cùng tốn sức.

- Cơ hội.

Đám người Liễu Nhạc thấy một màn như vậy thần sắc ngưng tụ, Tần Vấn Thiên này đưa tới cửa, tất sát.

Thấy người xung quanh đồng thời công kích đến, Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng:

- Cút.

Thần Nguyên khủng bố từ trong miệng hắn phun ra, lại mang chưởng ấn đáng sợ, đánh bay người nọ ra ngoài.

Đồng thời ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn một bên khác, kiếm của Liễu Nhạc tập sát mà đến, hắn chỉ có thể rút tay lại, Cầm Nã Thủ nở rộ, chế trụ lợi kiếm, lại bị kiếm khí của Yến Vũ Hàn đột phá, để lại một vết máu ở trên người, đồng thời thân thể Yến Vũ Hàn cũng bị đẩy lui, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, chưởng ấn của Tần Vấn Thiên công kích thật đáng sợ.

Tần Vấn Thiên không có xem vết máu trên người, mà ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhạc, tay hắn như trước nắm kiếm của đối phương.

Liễu Nhạc nhìn xung quanh, phát hiện dĩ nhiên chỉ có còn mình, sắc mặt không khỏi cứng đờ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Tần Vấn Thiên, ta cũng là bất đắc dĩ, vì tiền đồ của muội muội ta, dù sao hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, nếu ngươi thật có ý với Liễu Nghiên, không bằng thành toàn ta.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhạc, bàn tay mãnh liệt run lên, nhất thời kiếm bị hắn đoạt tới, chỉ thấy tay hắn nắm bắt mũi kiếm, nhìn chằm chằm Liễu Nhạc:

- Nể tình lần cứu mạng kia, ta không giết ngươi, lăn.

Cơ thể Liễu Nhạc hơi lui về phía sau, nhưng tựa hồ vẫn không có bỏ cuộc, còn muốn đối phó Tần Vấn Thiên.

- Ngươi cái ngu ngốc này.

Xa xa, có hai thân ảnh chạy tới, bất ngờ chính là Mạc Khuynh Thành cùng Nặc Lan.

- Tần Vấn Thiên, Khuynh Thành đã nói với ngươi, ngươi không nợ Liễu Nghiên cái gì, sao ngươi đần như vậy, ngày đó ở trong rừng rậm ngoài Thiên Ung Thành, là Khuynh Thành dùng đan dược đút ngươi, thay ngươi nấu thuốc, thấy đám người Liễu Nghiên xuất hiện, ta và Khuynh Thành mới đi, Liễu Nghiên nàng bất quá là đi ngang qua nhìn ngươi một cái mà thôi.

- Ngươi thật ngu ngốc.

Nặc Lan như vô cùng phẫn nộ, người này cũng quá không quý trọng mình đi, người như Liễu Nhạc muốn giết hắn, hắn còn nhớ tới tình nghĩa của Liễu Nghiên, kẻ ngu si, ngu xuẩn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạc Khuynh Thành.

Mạc Khuynh Thành đứng ở đó, vẫn đẹp như vậy, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu nói:

- Là tiểu gia hỏa ở bên cạnh ngươi mang ta tìm thấy ngươi, đây cũng là nguyên nhân nó nhận thức ta.

Tần Vấn Thiên nghĩ đến ngày mới tới Hoàng Thành, hắn lần đầu tiên chân chính trên ý nghĩa nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, Tiểu Hỗn Đản đích xác nhào vào trong kiệu của đối phương.

Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía Liễu Nghiên nói:

- Nguyên lai, ở ngoài Thiên Ung Thành, không phải là ngươi cứu ta.

Liễu Nghiên lộ ra thần sắc mờ mịt, ca ca Liễu Nhạc nói Tần Vấn Thiên thích nàng, cho nên tốt với nàng, nàng căn bản không biết Tần Vấn Thiên là vì báo ân, nàng cũng xác thực không cứu qua Tần Vấn Thiên, chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Thời khắc này nghe Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên nói, nàng như hiểu được cái gì, nguyên lai, hết thảy đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Thấy biểu tình của Liễu Nghiên, Tần Vấn Thiên hiểu hết thảy.

Trên mặt Tần Vấn Thiên, lộ ra nụ cười vui vẻ, cười có chút đáng yêu.

- Nguyên lai, chúng ta chẳng qua là có duyên gặp mặt một lần mà thôi.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

Nói xong, hắn nhìn về phía Liễu Nhạc, lộ ra trào phúng nồng nặc:

- Ta từng ở trong Hắc Ám Sâm Lâm cứu mạng của các ngươi, cuộc sống của các ngươi ta không có quyền can thiệp, muốn đi vào vòng tròn nào ta cũng không quản được, chúng ta vốn là người xa lạ mà thôi, ta thật không rõ, ngươi lại chẳng biết xấu hổ như vậy, bảo ta để cho ngươi giết, đổi tiền đồ của ngươi, hoang đường biết bao.

Thoại âm rơi xuống, chỉ thấy hắn bước ra, sát ý nở rộ, làm cho thần sắc của Liễu Nhạc trở nên khó coi không gì sánh được, trong mắt lóe lên sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️