Thái Cổ Thần Vương

Chương 130: Làm sáng tỏ hiểu lầm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Xuyên thấy Tần Dao xuất hiện, sắc mặt liền biến hóa, thấy Tần Dao điên cuồng lao tới không khỏi mắng:

- Tần Dao, không cần lo cho ta.

Thần sắc của Tần Dao cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi xinh đẹp đã có nước mắt, nói:

- Phụ thân, ta làm sao có thể mặc kệ ngươi.

Nói xong, chỉ thấy nàng xoay người, nhìn Yến Vũ Hàn và đám người Sở Quốc nói:

- Sở Thiên Kiêu đâu, vì sao lại như vậy?

Sở Thiên Kiêu chưa từng xuất hiện, chỉ thấy Yến Vũ Hàn đi lên trước một bước, đạm mạc mở miệng:

- Tần Dao, người này là trọng phạm của Sở Quốc ta, sự tình này, hiện tại không có quan hệ gì tới ngươi, tuyệt đối không cho phép ngươi can thiệp.

- Được, thật là ác độc.

Thần sắc của Tần Dao lạnh lẽo, nhìn người bên cạnh nói:

- Ta muốn cứu người.

Chỉ thấy một người trong đó thần sắc khẽ biến nói:

- Nơi này là Sở Quốc, người nọ chính là trọng phạm của Sở Quốc, hơn nữa, cường giả Tuyết Vân Quốc chúng ta đều không ở nơi này.

Lúc này Tần Dao mới ý thức được, Sở Thiên Kiêu lấy săn thú làm lý do, để cho bọn họ tiến đến lịch lãm, lại cho cường giả Tuyết Vân Quốc lưu tại bên Thú Liệp Tràng, hơn nữa, dọc theo đường đi tựa hồ luôn có người vô tình hay cố ý chỉ dẫn nàng tới nơi này, xem ra, đây đều là kế hoạch của Sở Thiên Kiêu.

- Đây là chuyện tình của ta, không có quan hệ gì tới các ngươi.

Tần Dao nói xong, xoay người đi về phía Tần Xuyên.

- Tần Dao, ngươi nên nghĩ rõ ràng, người tự tiện xông vào Hắc Bảo, giết không tha.

Yến Vũ Hàn quát, Tần Xuyên cũng giận dữ hét:

- Tần Dao, đi.

Nhưng Tần Dao nơi nào nghe lọt, lại xông vào trong giáo trường của Tần Xuyên, Yến Vũ Hàn cười lạnh một tiếng nói:

- Tần Dao, ngươi đây là tự tìm đường chết.

Thoại âm rơi xuống, chỉ thấy chung quanh cấp tốc xuất hiện rất nhiều thân ảnh, vây quét về phía giáo trường.

Trừ lần đó ra, người ở trên yến tiệc như Diệp Triển, Liễu Nhạc… cũng đến nơi này, trong lòng đều có chút kinh ngạc, nguyên lai Tam hoàng tử sớm có sắp xếp, Hắc Bảo này là trọng địa, nếu không phải có người tận lực thả đi, bọn họ căn bản không đến gần được Hắc Bảo.

Tần Dao nhảy vào giáo trường, nhưng đây bất quá là tự chui đầu vào lưới mà thôi, Tần Xuyên bị giam ở trong Hắc Bảo, tuy bị thương cực nặng, nhưng như trước có thể phát huy sức chiến đấu Luân Mạch cảnh ngũ trọng, so với Tần Dao còn cường đại hơn, huống hồ đám người Yến Vũ Hàn nhìn chằm chằm, giống như đang xem kịch.

Bọn họ tựa hồ cũng không vội đối phó Tần Xuyên cùng Tần Dao, mà như đang chờ cái gì.

Tần Vấn Thiên đi ra, nhưng bị Mục Nhu kéo lại, chỉ nghe Mục Nhu thấp giọng nói:

- Tần Dao đã vào cục, ngươi không thể lại tự chui đầu vào lưới.

Nếu như lúc này Tần Vấn Thiên nhúng tay, đám người Yến Vũ Hàn liền có lý do đối phó Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào hai bóng người trong giáo trường, lại nhìn Mục Nhu, thấp giọng nói:

- Thấy phụ thân như vậy còn muốn ẩn nhẫn, há xứng làm người.

Thoại âm rơi xuống, thân thể Tần Vấn Thiên điên cuồng bôn tẩu, ở dưới mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, bước chân vào trong giáo trường, lưu lại Mục Nhu nhìn thân ảnh kia ngây người, nam tử của Tần phủ, đều boong boong thiết cốt.

- Hả?

Thấy Tần Vấn Thiên gia nhập, đoàn người đều ngây ngẩn, mặc dù Tần Xuyên và Tần Dao cũng không hiểu.

Bất quá rất nhanh, trong con ngươi của Yến Vũ Hàn hiện lên nụ cười lạnh như băng, nam tử mang mặt nạ Kỳ Lân này, là tự tìm đường chết.

- Bằng hữu, sự tình này không có quan hệ gì tới ngươi, ngươi đi đi.

Tần Xuyên đánh giết một con Yêu thú, nhìn Tần Vấn Thiên nói, nhưng Tần Vấn Thiên không có trả lời, thân pháp phiêu hốt, chưởng lực phun ra nuốt vào, đánh giết một con Yêu thú cường đại.

Thời khắc này Yêu Thú trong giáo trường, lại từ từ bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng xung quanh giáo trường, có thật nhiều quân sĩ tay cầm cung tiễn đang nhìn bọn họ.

- Hiện tại còn muốn đi?

Yến Vũ Hàn cười lạnh một tiếng, chỉ thấy bọn họ nhao nhao lao tới.

Hắn và nam tử mang mặt nạ Kỳ Lân kia giao thủ hai lần không thắng, chuyện này với hắn mà nói, đơn giản chính là sỉ nhục.

Kiếm khí trên người Yến Vũ Hàn cực kỳ đáng sợ, phát ra thanh âm nộ khiếu, thân thể hắn cuồng mãnh nhào ra, ngón tay nhắm hư không điểm một cái, như muốn phát huy Thần Thông Chi Lực đến mức tận cùng.

Tần Vấn Thiên dậm chân mà ra, Luân Mạch rít gào, bàn tay tụ lực lượng cường đại, không che giấu Luân Hải Ấn nữa.

- Giết.

Yến Vũ Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, Tinh Hồn bạo phát, một chỉ này chính là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn, uy lực đáng sợ đến bực nào, nhưng Tần Vấn Thiên oanh ra chưởng ấn khủng bố như chìm ngập hết thảy, tồi khô lập hủ, lực lượng kinh khủng chấn quần áo của hai người nát tan.

Thanh âm xùy xùy truyền ra, mặt nạ Kỳ Lân trên mặt Tần Vấn Thiên bị kiếm khí xé rách, lộ ra diện mục chân thật của hắn.

Khuôn mặt anh tuấn mang theo cứng cỏi, đôi mắt của thiếu niên ở thời khắc này tràn đầy sát cơ lạnh lùng.

- Tần Vấn Thiên.

Yến Vũ Hàn phun ra thanh âm nồng nặc sát khí, hắn làm sao cũng không ngờ, đối thủ mà bản thân nhiều lần không thể đánh bại, đúng là Tần Vấn Thiên mà mấy tháng trước mình từng nhục nhã qua.

Những đệ tử quý tộc kia thấy Tần Vấn Thiên cũng sửng sốt một chút, đối tượng trước đây không lâu ở trên yến hội bị trêu chọc, gia hỏa nghe đồn ở trong Đế Tinh Học Viện cực kỳ càn rở điên cuồng, dĩ nhiên đã lợi hại như vậy.

Thần sắc của Sở Linh không dễ nhìn lắm, nàng vốn cực kỳ khinh thường Tần Vấn Thiên, lúc này lại phát hiện, thực lực của Tần Vấn Thiên mạnh hơn nàng nhiều, điều này làm cho nàng cảm giác rất không thoải mái.

- Hắn đã lợi hại như vậy.

Liễu Nghiên nói nhỏ một tiếng, trong lòng tựa hồ có thất lạc nhàn nhạt.

- Vấn Thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️