Thái Cổ Thần Vương

Chương 126: Mạc khuynh thành nhắc nhở (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Người tới, chính là Mạc Khuynh Thành có mỹ danh Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ.

Mạc Khuynh Thành chậm rãi đi tới, ánh mắt của mọi người theo cước bộ của nàng di động, nhưng rất nhanh thần sắc của bọn họ bỗng nhiên ngưng tụ, Mạc Khuynh Thành tựa hồ đang đi về phía Mục Nhu.

- Mục Nhu cùng Mạc Khuynh Thành, tựa hồ không có quan hệ gì a?

Trong lòng mọi người thầm nói, không bao lâu, Mạc Khuynh Thành đứng ở trước mặt Mục Nhu, nhìn bóng lưng của nàng, mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên lại phát hiện, ánh mắt của Mạc Khuynh Thành tựa hồ nhìn mình.

Liếc mắt nhìn hai phía, Tần Vấn Thiên phát hiện bên cạnh tựa hồ chỉ có mình.

- Tần Vấn Thiên.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, thanh âm của nàng hạ xuống, con ngươi của đám người đều hơi co rụt lại.

Tần Vấn Thiên? Mạc Khuynh Thành, nàng tới tìm Tần Vấn Thiên? Bọn họ hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Nghe nói Tần Vấn Thiên lấy thân phận người hầu của Sở Linh tới dự yến hội, mới vừa rồi bọn họ còn đang bàn luận hắn.

- Có chuyện gì không.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng nhịn không được hơi có một tia rung động.

Dung nhan khuynh thành, thiếu nữ tuyệt mỹ ngượng ngùng mà đứng, tròng mắt như thu thuỷ, hình ảnh này thật đẹp.

Hắn đương nhiên nhận ra đối phương, nữ nhân giống như Mạc Khuynh Thành, vô luận là ai nhìn nàng một lần, có lẽ liền không thể quên.

- Ta tìm ngươi có chuyện, ngươi có thể đi theo ta một chuyến không.

Mạc Khuynh Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt đoàn người hoàn toàn ngưng lại, bọn họ không có nghe lầm, Mạc Khuynh Thành dĩ nhiên mời Tần Vấn Thiên, cùng hắn đơn độc ở chung.

Ở trong trí nhớ của bọn họ, Sở Quốc Hoàng Thành, tựa hồ còn không có nam nhân nào, có qua đãi ngộ như vậy.

- Được.

Tần Vấn Thiên đáp ứng, hắn vốn cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này, liền đứng dậy rời chỗ, Mạc Khuynh Thành thì nhìn Sở Thiên Kiêu khẽ gật đầu, nhìn cũng không nhìn những người khác một cái, cùng Tần Vấn Thiên sóng vai rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người, không gian này nhất thời vô cùng an tĩnh, rất nhiều người nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra một tia lãnh quang.

- Tần Vấn Thiên.

Thần sắc của Liễu Nhạc lạnh lẽo, hiển nhiên, hắn ghen tỵ, Liễu Nghiên ở bên cạnh hắn, thần tình cực kỳ đặc sắc.

Bất quá, Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên hiển nhiên không biết ý nghĩ của bọn họ, hai người đi tới trên thảo nguyên xa xa, Mạc Khuynh Thành chậm rãi xoay người, nhìn Tần Vấn Thiên.

- Chuyện ngày đó, thật xin lỗi.

Mạc Khuynh Thành cúi đầu, có chút áy náy nói, thấy thần sắc của nàng, Tần Vấn Thiên lại rất khó sinh ra tâm trách cứ, trong lòng không khỏi cảm thán hồng nhan họa thủy, cũng may hắn tâm trí cứng cỏi, nếu là thiếu niên bình thường đối mặt loại cục diện này, có lẽ khó mà bảo trì tâm tình hờ hững.

- Chúng ta lại không quen biết, ngươi xin lỗi ta làm gì.

Tuy nội tâm của Tần Vấn Thiên có phập phồng, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, đáp lại nói.

- Nói như vậy ngươi chính là còn đang trách ta? Thế nhưng ngày đó ta không biết ngươi là Tần Vấn Thiên, cho nên thấy ngươi truy sát Âu Phong mới hiểu lầm.

Mạc Khuynh Thành như có chút ủy khuất nhìn Tần Vấn Thiên, loại ánh mắt này khiến tâm người ta như muốn hoà tan.

Thời khắc này Nặc Lan ở một bên đã hoàn toàn ngây người, trời ạ, lúc nào Mạc đại mỹ nữ cũng sẽ có biểu lộ của tiểu nữ nhân như vậy?

Dụi dụi con mắt, Nặc Lan cho là mình nhìn lầm rồi.

- Quên đi, vốn cũng không phải đại sự gì.

Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, ánh mắt thậm chí không dám đối diện Mạc Khuynh Thành, chịu không nổi loại ánh mắt kia a... Hắn vốn là người rộng rãi, cũng không tính toán chi li như vậy, lúc đầu hắn và Phàm Nhạc đích xác quá phẫn nộ, bất quá bây giờ nghĩ đến, lúc đầu Mạc Khuynh Thành hiểu lầm cũng bình thường, hơn nữa thời điểm Âu Thần muốn giết bọn hắn, Mạc Khuynh Thành còn nói để cho bọn họ đi.

Bất quá Mạc Khuynh Thành thời khắc này, cùng Mạc Khuynh Thành ngày đó chênh lệch quá lớn, cho người ta cảm giác không chân thật.

Tần Vấn Thiên cũng không nhận ra Mạc Khuynh Thành đối với mình vừa gặp đã yêu, cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Vậy là tốt rồi.

Mạc Khuynh Thành cười nhu hòa.

- Ngươi cũng là tới tham gia yến hội của Tam hoàng tử sao?

Tần Vấn Thiên đột nhiên hỏi.

- Ân, hắn đích xác mời ta, bất quá ta không thích nơi đông người.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, vô luận nàng đi tới đâu, đều sẽ có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa những người đó, quả thực rất vô vị.

- Ta muốn hỏi ngươi một việc, Thái tử Tuyết Vân Quốc, là nhân vật thế nào?

Tần Vấn Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi, Mạc Khuynh Thành tất nhiên thân phận phi phàm, có lẽ biết một chút.

- Hoàng tử của Tuyết Vân Quốc còn nhiều hơn Sở Quốc, Tuyết Vân Quốc thế cục vững chắc, Hoàng quyền uy nghiêm, còn hơn Sở Quốc, hơn nữa Tuyết Vân Quốc Quân Vương thịnh niên, nhưng ở cục diện như vậy, Tuyết Vân Quốc lại sớm định ra Thái tử vị, từ đây có thể thấy được Thái tử Tuyết Vân Quốc ưu tú, viễn siêu những hoàng tử khác, hắn giống như Sở Thiên Kiêu, rất lợi hại.

Mạc Khuynh Thành chậm rãi nói, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng lại, nhân vật càng lợi hại như vậy, càng khó ước đoán, người như vậy, thực sẽ vì Tần Dao hưng sư động chúng, không để ý quan hệ tới Sở Quốc, giúp đỡ Tần Dao đến đây cứu người? Này tựa hồ càng để hắn bất an.

- Được rồi, còn có một việc ta muốn nói cho ngươi.

Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, tựa hồ nghiêm túc hơn vài phần.

- Chuyện gì?

Tần Vấn Thiên nói.

- Ta nghe nói, Thái tử Tuyết Vân Quốc, rất có khả năng sẽ thông gia cùng một vị công chúa nào đó của Sở Quốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️