Phàm Nhạc lạnh như băng nói.
- Lão sư cùng Nhược Hoan tỷ cũng tới.
Lúc này Tần Vấn Thiên thấy xa xa có hai bóng người, là Mạc Thương cùng Nhược Hoan.
- Tiểu sư đệ, ngươi thật có thể gây sự.
Nhược Hoan nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười, làm cho Tần Vấn Thiên cười khổ.
Xem ra Lạc Thiên Thu quả này thực không giống bình thường, bằng không Mạc Thương lão sư cùng Nhược Hoan sư tỷ sẽ không xuất hiện ở nơi này.
- Ta căn bản không có chọc tới hắn.
Tần Vấn Thiên nhún vai, sau đó giải thích chuyện đã xảy ra một lần.
- Huyết Viêm Quả, khó trách.
Nhược Hoan nghe Tần Vấn Thiên kể hiểu rõ, bảo vật động lòng người, nhất là bảo vật như Huyết Viêm Quả có thể giúp cường giả Luân Mạch cảnh đột phá cảnh giới.
- Vấn Thiên.
Lúc này, ánh mắt của Mạc Thương nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói:
- Từ sự tình này xem ra, ngươi làm tất nhiên không có vấn đề, ngược lại ngươi đã làm rất khá, trên thế giới này không có gì phân đúng sai tuyệt đối, đều là cầm thực lực nói chuyện, chỉ có thể nói vận khí ngươi không tốt đụng phải Lạc Thiên Thu mà thôi.
- Lạc Thiên Thu.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, lúc trước hắn đắc tội Âu Thần, Mạc Thương cũng không có coi trọng qua, hiển nhiên ở trong mắt Mạc Thương, phân lượng của Lạc Thiên Thu này còn nặng hơn Âu Thần.
- Vấn Thiên, ngươi đã từ Thiên Ung Thành đi ra, nên minh bạch một đạo lý, tuy thế giới bên ngoài đặc sắc, nhưng rất nguy hiểm, cường giả như mây, đệ tử đại thế lực đông đảo, người thiên phú kiệt xuất đếm mãi không hết, mặc dù thiên phú của ngươi phi phàm, nhưng muốn lớn lên không phải dễ dàng như trong tưởng tượng, bao nhiêu thiên tài chết yểu ở thời thiếu niên?
Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói:
- Đây là ở Học viện, một ngày kia ngươi ly khai Học viện hành tẩu Đại Lục sẽ phát hiện càng như vậy, cho nên có đôi khi cần ẩn nhẫn.
- Lão sư, có gì cứ nói cho Vấn Thiên đi, chuyện này ta đều minh bạch.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói, biết Mạc Thương có gì muốn nói, lại sợ đả kích hắn.
Thần sắc của Mạc Thương đọng lại, sau đó khẽ gật đầu:
- Đi gặp Lạc Thiên Thu đi, nếu nói trong học viện này có người dám giết ngươi, như vậy Lạc Thiên Thu này, nhất định là một người trong đó.
Con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, hỏi:
- Lạc Thiên Thu này có thân phận như thế nào?
- Ngươi tạm thời còn không có thiết yếu biết.
Mạc Thương đáp lại nói:
- Nhược Hoan sẽ đi cùng ngươi, nếu còn có Huyết Viêm Quả, liền đưa cho Lạc Thiên Thu đi.
Tần Vấn Thiên trầm ngâm, lập tức gật đầu cười:
- Ta sẽ đi gặp hắn.
Tần Vấn Thiên minh bạch, Mạc Thương lão sư là vì tốt cho hắn, Lạc Thiên Thu đã muốn hắn đi gặp, hắn đi.
- Đã như vậy, có chuyện gì, ngươi và Nhược Hoan trò chuyện, ta đi trước.
Mạc Thương nói xong liền rời đi, Nhược Hoan xoa xoa đầu Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Tiểu sư đệ, cao hơn rồi, hơn nữa tựa hồ càng đẹp trai hơn chút.
Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, liên tục cười khổ:
- Sư tỷ, ta có một sự tình muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Chuyện gì?
Nhược Hoan hiếu kỳ nói.
- Ta vừa mới ở Hoàng Thành thấy được tỷ của ta Tần Dao, hơn nữa nàng đi theo người Tuyết Vân Quốc tới, nghe nói... Là Thái tử phi dự bị của Tuyết Vân Quốc, sư tỷ có thể tra tra việc rõ ràng này hay không?
- Được rồi, giao sự tình này cho ta, sáng mai ta tới tìm ngươi, đi gặp Lạc Thiên Thu, được không?
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
Nhược Hoan cùng Hân Nhiên ly khai, chỉ để lại Phàm Nhạc cùng Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi thực sự muốn đi?
- Ngươi không thấy ngay cả Mạc Thương lão sư cũng tới sao, nhất định là phải gặp.
Tần Vấn Thiên đi vào trong phòng, Phàm Nhạc đi vào theo, có chút phiền muộn:
- Xem ra sau này làm việc, phải nhớ trảm thảo trừ căn.
Tần Vấn Thiên minh bạch ý tứ của Phàm Nhạc, nếu như lúc đó bọn họ có đủ thực lực, diệt trừ đám người Long Bác cùng với Phùng Lâm, thì sẽ không có cục diện bây giờ rồi.
- Huyết Viêm Quả thì sao, ngươi tính toán hiến ra?
Phàm Nhạc tò mò nhìn Tần Vấn Thiên, hắn biết Tần Vấn Thiên nhìn như tùy ý, nhưng nội tâm đặc biệt kiêu ngạo, đi xin lỗi còn muốn giao Huyết Viêm Quả, việc này có chút mất mặt.
Tần Vấn Thiên lấy ra Huyết Viêm Quả còn dư lại, trực tiếp ném vào trong miệng, một ngụm ăn hết, làm cho đôi mắt của Phàm Nhạc ngưng tụ, người này thật độc ác.
Tần Vấn Thiên nuốt Huyết Viêm Quả vào, trong mắt có một đạo lãnh mang sắc bén lóe lên rồi biến mất, hi vọng Lạc Thiên Thu không nên quá đáng, còn Huyết Viêm Quả, làm sao có thể giao ra.
Trên thế giới này, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Không có thực lực, ngươi lấy cái gì kiêu ngạo; không có thực lực, lấy cái gì bảo vệ tôn nghiêm của ngươi; không có thực lực, mình cũng không bảo vệ được, lấy cái gì bảo vệ ngươi thân nhân, bằng hữu.