Thái Cổ Thần Vương

Chương 112: Lạc thiên thu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Dao tỷ.

Tần Vấn Thiên ngây người, nhìn khuôn mặt kia, bất ngờ đúng là Tần Dao.

Hình như có cảm ứng, ánh mắt của Tần Dao nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên, tâm nàng bỗng nhiên run rẩy, đôi mắt có một tia chấn động kịch liệt, hận không thể lao xuống ôm lấy Tần Vấn Thiên.

Ánh mắt hai người ở trên không trung va chạm, Tần Vấn Thiên kịp phản ứng, đi nhanh về phía này.

- Không được, bây giờ Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện được coi trọng, đứng vững gót chân, ta không nên gặp hắn, miễn kéo hắn vào phiền phức.

Tần Dao thấy Tần Vấn Thiên đi tới, trong lòng khẽ run, nàng buông màn che xuống, đồng thời mở miệng nói:

- Đi nhanh lên một chút.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, nhất thời tốc độ của đoàn người càng nhanh, Tần Vấn Thiên đã xông vào trong đám người, bôn tẩu về phía Tần Dao, nhưng thấy một bóng người đạp ngựa chặn đường đi của hắn, lạnh lùng nói:

- Không được đến gần.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, cảm thụ được khí thế cường đại, hắn biết mình không có khả năng tiến lên.

- Tại sao có thể như vậy, Dao tỷ nhìn thấy ta, vì sao làm bộ không biết.

Tần Vấn Thiên ngốc tại chỗ, kỵ sĩ kia lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, thấy Tần Vấn Thiên không có động tác, lúc này mới xoay người rời đi.

Rất nhanh, thân ảnh đoàn người đi xa, lưu lại Tần Vấn Thiên đứng ngẩn người ở chỗ đó.

- Ngươi nhận thức người trong kiệu?

Phàm Nhạc đi tới hỏi, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ta nghe người ven đường nói đây chính là Thái tử phi dự bị của Tuyết Vân Quốc, ngươi sẽ không nhận lầm người chứ?

Phàm Nhạc thì thầm một tiếng.

- Tuyết Vân Quốc, không sai, Dao tỷ ở đầu năm đi Tuyết Vân Quốc tu hành, bảy tám tháng này, đến cùng xảy ra chuyện gì.

Tâm của Tần Vấn Thiên có chút loạn, Tuyết Vân Quốc, người được đề cử Thái tử phi?

- Chúng ta đi thôi.

Mang nghi hoặc, Tần Vấn Thiên xoay người tiếp tục đi về phía Đế Tinh Học Viện, chuyện tình của Tần Dao, hắn chuẩn bị tìm hiểu tin tức, nhất định phải hiểu rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Sau khi Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc mang Tiểu Hỗn Đản trở lại Học viện, phát hiện rất nhiều người nhìn bọn họ đều mang theo vài phần dị dạng, không khỏi có chút hồ nghi, tuy nói bọn họ ở Đế Tinh Học Viện coi như có chút danh khí, nhưng hôm nay ánh mắt của mọi người có vẻ hơi cổ quái, tựa hồ... là đồng tình.

- Tần Vấn Thiên trở lại rồi.

- Người này đi ra ngoài lịch luyện hơn hai tháng, nghe nói là lặng lẽ đi Hắc Ám Sâm Lâm, bất quá lần này trở về, có lẽ thảm.

Rất nhiều người thấp giọng nói, tin tức Tần Vấn Thiên trở về Đế Tinh Học Viện, rất nhanh truyền ra ở trong học viện.

Chờ Tần Vấn Thiên trở lại nơi ở, phát hiện bên ngoài có không ít người, Hân Nhiên cũng ở đây.

- Hân Nhiên, sao ngươi cũng ở đây?

Tần Vấn Thiên có chút hồ nghi nói.

- Các ngươi làm sao chọc tới Lạc Thiên Thu rồi?

Hân Nhiên có chút nóng nảy nói, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc liếc nhau, Lạc Thiên Thu, bọn họ tựa hồ không biết người này a?

- Hai mươi ngày trước, Lạc Thiên Thu trở lại Học viện, sai người đến đây truyền lời, bảo ngươi trở lại Học viện liền đi gặp hắn.

Hân Nhiên tiếp tục nói.

- Lạc Thiên Thu, chẳng lẽ là Lạc thiếu kia.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, trước kia thời điểm hắn tranh đoạt Huyết Viêm Quả, Triệu Nghị mang Phùng Lâm xuất hiện, nói Lạc thiếu đang ở phụ cận, Long Bác lập tức nói hiến Huyết Viêm Quả.

- Đúng, hẳn là Lạc Thiên Thu rồi, các ngươi có thể sẽ gặp rắc rối.

Hân Nhiên hít một tiếng:

- Lạc Thiên Thu này là nhân vật phong vân của Học viện, thiên phú cực cao, lúc trước các vị Trưởng lão vì tranh thu hắn mà vô cùng kịch liệt, Luân Mạch cảnh thất trọng, ít có người dám trêu chọc, mặc dù là người của Kỵ Sĩ minh, cũng đều rất kiêng kỵ Lạc Thiên Thu, chưa bao giờ đi đắc tội.

- Người của Kỵ Sĩ minh ta cũng đắc tội, đã tránh không được, như vậy cũng không tất lưu ý nhiều một cái.

Tần Vấn Thiên lộ vẻ rất bình tĩnh, Lạc Thiên Thu này cũng thật bá đạo, mình ở trong Hắc Ám Sâm Lâm cướp đoạt Huyết Viêm Quả, hắn lại coi là của mình.

Đến Học viện, Lạc Thiên Thu lại tới tìm hắn gây sự, bảo hắn đi gặp.

- Ngươi còn không có biết rõ ràng, Lạc Thiên Thu này không giống người của Kỵ Sĩ minh, người của Kỵ Sĩ minh hành sự còn có cố kỵ, nhưng Lạc Thiên Thu không giống, hắn từ trước đến nay muốn làm gì thì làm, cái gì cũng dám làm, ngoại trừ không có ở trong học viện giết người, những chuyện khác đều đã làm, từng một lời không hợp phế đi mấy vị cường giả, hơn nữa, nghe nói thế lực sau lưng của hắn rất khủng bố.

Hân Nhiên sốt ruột nói.

- Các ngươi minh bạch là tốt rồi.

Lúc này có một thanh âm truyền đến, đám người Tần Vấn Thiên xoay người, liền thấy một người đi tới, chính là Phùng Lâm lúc trước cùng Triệu Nghị xuất hiện.

- Vật của Lạc thiếu, các ngươi cũng dám trộm, mang theo đồ vật, đi vào Tu La minh chịu đòn nhận tội, có lẽ Lạc thiếu sẽ theo nhẹ xử trí hai người các ngươi.

Phùng Lâm nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, chính là hai người này cùng con chó kia, Huyết Viêm Quả trộm sạch sẽ.

- Trộm?

Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc sửng sốt một chút.

- Bảo vật trong Hắc Ám Sâm Lâm, ai đoạt được chính là của người đó, cái gì gọi là trộm? Lúc đó, Lạc Thiên Thu tựa hồ còn không ở chỗ đó đi.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, Phùng Lâm này nói, không tránh khỏi quá hoang đường.

- Long Bác đã đưa Huyết Viêm Quả cho Lạc thiếu, như vậy, cũng đã là của Lạc thiếu, ai cũng không thể nhúng tay.

Phùng Lâm thấy Tần Vấn Thiên phản bác, không khỏi quát lạnh một tiếng:

- Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ bị được Học viện coi trọng liền có tư cách ngỗ nghịch ý tứ của Lạc thiếu, ngay cả nhân vật như Mộ Dung Phong, Lạc thiếu một tay liền có thể bóp chết.

Nói xong Phùng Lâm vung ống tay áo, xoay người rời đi, tiếp tục nói:

- Trong vòng một ngày nếu không thấy ngươi đến thỉnh tội, tự gánh lấy hậu quả, lửa giận của Lạc thiếu, ngươi thừa nhận không nổi.

Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng Phùng Lâm rời đi, ánh mắt hiện lên một tia lãnh mang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️