Hoàng Hoành Xuyên đứng ở bên cạnh, cảm thấy có vài phần may mắn, Dịch Thư Nguyên muốn bảo trụ một đường sinh cơ của oa oa, Hoàng Hoành Xuyên y làm sao lại không muốn chứ, không riêng gì y tính là trưởng bối của nó, càng bởi vì trong lòng y cũng có ưu tư, nếu như việc này có thể thành, có lẽ mình cũng có cơ hội vừa nghe liền dẫn tới đạo âm thiên kiếp?
Sợ thì sợ, nhưng Hoàng Hoành Xuyên cho dù là Thần của một núi, cũng không phải là vô dục vô cầu, ai mà không muốn càng tiến bộ hơn, ai mà không muốn nghe được đại đạo chứ?
Mà đêm qua, Hoàng Hoành Xuyên có thể thông qua ngự sơn mạch Khoát Nam Sơn, câu thông cùng địa mạch tiếp xúc với khí tức thiên địa, lại chỉ có thể cảm thấy được có thiên uy mênh mông cuồn cuộn phủ xuống, nhưng mà ngay cả kiếp ở đâu cũng không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ phát hiện có hung hiểm khó lường.
Thậm chí ngay cả tinh quái nho nhỏ trong khe núi, cũng bởi vì một chút vết mực điểm trí tuệ mà phải chịu thiên lôi tẩy lễ, Hoàng Hoành Xuyên y hầu như không làm cái gì, chỉ là phụng bồi uống rượu, lại điểm linh đài giúp người ta tập trung tinh thần, liền dẫn tới thiên lôi bổ Kim Thân?
Đạo có thể khiến thiên địa ngăn trở, đạo mà Dịch Thư Nguyên ngộ lại là cái đạo gì? Không dám nghe, không có nghĩa rằng không muốn nghe, không dám nghe không có nghĩa rằng không khát vọng!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây