Dùng đá núi làm bàn, cũng làm chỗ ngồi, Dịch Thư Nguyên mở túi đồ ra, dùng bánh ngọt bên trong làm đồ nhắm, cùng nhau ngồi tâm tình với sơn thần.
“Nói như vậy, ngươi thật sự không muốn đi khảo thủ công danh?”
Hoàng Hoành Xuyên cảm thấy kinh ngạc, với tình hình của Dịch Thư Nguyên nhìn, tuyệt đối không phải là chủng loại người không có hy vọng thi đậu, nhưng càng không thể lý giải là, hắn lại muốn làm một người kể chuyện chạy khắp thiên hạ.
Được rồi, thật ra thì ý nghĩ của Dịch Thư Nguyên phức tạp hơn nhiều, nhưng mà sau khi Hoàng Hoành Xuyên lý giải đơn giản vẫn quy kết ra ba chữ “người kể chuyện“.
Thấy Hoàng Hoành Xuyên kinh ngạc như thế, Dịch Thư Nguyên đã buông lỏng rất nhiều cũng cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây