Dịch Thư Nguyên đi đến đây thì không đi tiếp nữa, tất nhiên hắn không phải vì ăn một chén cháo.
Thấy một tấm ván gỗ từ một nơi không xa, trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra một thanh quạt xếp, trượt tới lòng bàn tay đã biến thành bút, sau đó viết xuống tấm ván gỗ “Khám bệnh giúp nạn thiên tai“.
Có rất nhiều đại phu đến đây hỗ trợ trong tai họa, cũng cùng treo lên một loại tấm biển đại phu xem bệnh thiên tai, nhưng thiên tai lần này quá lớn nên đại phu và dược liệu đều không đủ dùng.
Lúc trước, nơi nào cũng có thể thấy một hàng dài người bệnh đợi xem bệnh, dạo gần đây mới bắt đầu chỉnh đốn thành Đăng Châu, tạm thời thật không có đại phu nào có thể thoát thân tới đây.
May mà tình huống nơi đây không nghiêm trọng lắm, nhưng loại tình huống không nghiêm trọng lắm này cũng chỉ ở mức tương đối, vẫn có rất nhiều người có nhu cầu chữa bệnh, đại phu còn may mắn sống sót lại trong Đăng Châu khẳng định là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa căn bản không có nhiều dược liệu có thể dùng được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây