“Cảm ơn Quân hầu!”
Thạch Sinh cười chắp tay với hán tử, cũng mặc kệ Quân hầu là tên hay là cách gọi, dù sao cứ gọi là được rồi.
Bị một đứa bé xưng hô như vậy, hán tử cũng thấy thú vị, sau đó cẩn thận đánh giá Thạch Sinh.
“Gan của tiểu oa nhi ngươi cũng không nhỏ, con rắn lớn như vậy mà không sợ?”
Mặc dù con rắn nọ ngay cả hoành cốt cũng chưa luyện hóa, nhưng hài tử tầm thường thấy nó làm sao có thể không sợ chứ, lại có thêm lão nhân cũng ở đây, cho nên đứa nhỏ này khẳng định có chỗ khác biệt hoặc là bất phàm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây