Ông lão nở nụ cười, căn bản không có để ý tới lời nói của Sở Hàng, vẫn tiếp tục nói tiếp.
“Tuy rằng đứa bé ngày thường tinh nghịch, nhưng lúc cần khắc khổ cũng rất khắc khổ, thời gian lâu rồi cũng có thể học được một chút bổn sự, không thể cử trọng nhược khinh, nhưng mà vẫn có thể phụ giúp đẩy đá đi xa hơn, trận mưa này ấy à, giống như là nước mắt của đứa bé, một mực khóc... Nhưng mà, nhiều nhất cũng là sáng mai, mưa nhất định sẽ ngừng.”
Nói đến đây, ba người Sở Hàng nghe xong liền bật cười, lại thoải mái trò chuyện đề tài của mình, không hề lưu ý đến bên này, nhưng mà Dịch Thư Nguyên nghe xong liền sững sờ đến xuất thần, trong nháy mắt hắn liền nghĩ đến một màn, ngày đó hắn lấy một viên đá vàng từ trong khe núi để làm nghiên mực, một con “tiểu cá chạch” liền chạy trốn ra ngoài.
Dịch Thư Nguyên hầu như có thể khẳng định, cái này không phải là do bản thân hắn nghĩ quá nhiều, mà là do ông lão đang kể chuyện này nói ra!
Sau một lúc, trong lòng Dịch Thư Nguyên vừa kích động vừa buồn cười lại vừa cảm khái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây