Dịch Thư Nguyên cũng dừng động tác lại, nhưng kỳ thật cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ là ý vị thâm trường nói.
“Xem ra đúng là Dịch mỗ làm kẻ ác nhân thích hợp nhất, nhưng mà tại sao Trâu lão đô đốc không thử hỏi Hoàng Thượng một chút xem? Biết đâu lồng ngực của Hoàng Thượng lại bao dung được một gã Vô Pháp hòa thượng mang theo võ công thì sao?”
Lời này của Dịch Thư Nguyên ít nhiều mang theo một tia châm chọc, nhưng Trâu Giới cũng không phiền muộn, để cho một vị đại nho sinh như vậy làm loại việc thuyết khách như thế, nếu còn không cho người ta bực tức vài câu đúng là hơi quá đáng.
“Lão phu tuyệt đối tin rằng Hoàng Thượng có phần rộng lượng dung người đó, chỉ tiếc là lão phu không có! Lão phu tổng lĩnh quân vụ ba châu, có thể lưu lại một mạng của Đinh Phi Hùng đã là điểm mấu chốt lớn nhất, mong rằng Dịch tiên sinh thông cảm!”
Quân vụ biên ải là chuyện trọng yếu, việc này khẳng định phải có kết quả đưa tới Thừa Thiên Phủ, nhưng mà Trâu Giới chỉ cần nói Đinh Phi Hùng đã tự phế võ công, cũng sẽ không khiến cho Hoàng Đế buồn rầu về chuyện này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây