Dịch Thư Nguyên cũng nhìn qua bên đó, lại đúng lúc nhìn thấy vị thuật sĩ nọ bưng một chén gỗ đứng dậy đi tới, bên chén có một cái muỗng gỗ, trong chén đang tỏa ra từng trận hơi nóng.
“Đây là một nồi canh thịt đun nhừ vào ban ngày, hâm nóng lên một chút lại bỏ thêm chút nguyên liệu là ăn được, không chê thì ăn chút đi!”
“Không chê không chê! Đa tạ!”
Dịch Thư Nguyên đứng dậy vươn hai tay tiếp nhận bát canh thịt, ngồi xuống dùng thìa múc cả nước canh và thịt, Thạch Sinh nằm ở bên chân vô cùng chờ mong, nhưng vẫn nói một câu.
“Sư phụ, ngài ăn trước!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây